Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Thanh Linh xuất hiện dị thường, Tần Liễm lập tức đã nhận ra, đôi tay hắn xiết chặt eo nàng, ôn nhu hỏi bên tai nàng: “Làm sao vậy? Có phải không thích ngọc bội kia không?”
Nàng nhìn tấm ngọc bội này, nội tâm ngũ vị tạp trần, trong lòng có mấy lời muốn nói, lại sợ chính mình nghe thấy đáp án không mong muốn.
Trong lòng nàng đã tự nói với mình, đây là ngọc bội màu trắng, không phải màu đỏ. Cái chết thảm khốc đầy oan khuất của nàng ở Tướng Quốc tự ngày đó chắc chắn không có quan hệ với Tần Liễm.
Là nàng suy nghĩ nhiều thôi.
“Phu nhân, sao sắc mặt nàng trở nên khó coi như vậy? Có phải không thoải mái hay không?” Hắn thu hồi lại tấm ngọc bội, sau đó sờ sờ trán nàng, nhiệt độ hoàn toàn bình thường.
Nhìn vẻ mặt hắn căng thẳng, nàng cười cười, lấy tay hắn đang đặt ở trên trán nàng xuống, ôm vào trong ngực, tựa hồ chỉ cần làm như vậy nàng sẽ có thêm dũng khí: “Có phải có một tấm ngọc bội màu đỏ giống hệt cái này không?”
“Đúng vậy, ngọc bội này một màu trắng, một màu đỏ, đều là tín vật đính ước.” Tần Liễm nói.
Thân thể Thanh Linh vẫn cứ cứng ngắc như vậy, tiếp tục làm ổ trong lòng hắn, nghe vậy liền hỏi: “Đây chính là ngọc bội đính ước của Bạch tộc?” (MTLTH.dđlqđ)
Thanh Linh đặt cằm trên đỉnh đầu nàng, thân mật cọ cọ: “Ừ.”
“Sao chàng lại có tấm ngọc bội này?” Nàng ngửa đầu, đôi mắt sáng long lanh tràn ngập hiếu kỳ.
“Là mẫu thân đưa cho ta.” Tấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-tuong-yeu-nghiet-sung-the/1512559/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.