Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Nàng hít một hơi, mùi vị ngọt ngào lập tức tràn đầy khoang tim: “Đồ ngốc.” Nàng làm sao sẽ giận hắn. chỉ muốn bắt nạt hắn một chút thôi mà.
“Chàng cứ chiều ta như vậy, sau này ta hư hỏng thì phải làm thế nào?” Hình như nàng bị hắn sủng sắp hư rồi.
“Nàng là nữ nhân của ta, không sủng nàng thì sủng ai?” Hắn dáng vẻ đương nhiên nói: “Sủng hư cũng không sao, nàng vui vẻ là được.”
Nàng nghe vậy liền sẵng giọng: “Miệng càng ngày càng ngọt.”
Ăn xong bát vằn thắn, Thanh Linh kéo tay Tần Liễm hòa vào dòng người trên phố.
Hai người đi ngang qua một sạp bán đồ chơi, nàng dừng bước, lắc lắc tay hắn nói: “Tần Liễm, những thứ này đều rất đẹp.”
Bên trong quán bán chủ yếu là vỏ sò, đầu gỗ, tảng đá điêu khắc thành hình hoa hoa thảo thảo. (MTLTH.dđlqđ)
“Nàng thích, vậy thì mua toàn bộ.” Hắn cười nhẹ.
“Nhiều quá rồi, chỉ cần hai ba món đồ là được.” Nàng hứng trí bừng bừng chọn đồ chơi.
“Đại Hoàng tử, ngài nhìn nữ nhân kia.” Tên sai vặt vẻ mặt đáng khinh, đứng trong đám đông, ngón tay chỉ Thanh Linh rồi quay sang nam tử bên cạnh người nịnh nọt.
Nam tử đứng cạnh hắn, tướng mạo thường thường, lông mày đen dày, đôi mắt một mí híp lại, cả người đầy mùi bỉ ổi. Thân hình hắn có hơi phát tướng, cẩm hoa y phục hoa lệ tục khí.
“Chậc chậc chậc, coi tư thái kia có bao nhiêu yểu điệu, gò má thanh tú thủy linh. Đại Hoàng tử người nếm nhiều sơn trân, thi thoảng ăn qua món
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-tuong-yeu-nghiet-sung-the/1512551/chuong-138-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.