Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu
Đối với mỹ vị tự động tới cửa, hắn không chút nào khách khí hưởng dụng. Hắn hung hắn hôn trả lại nàng, rất nhanh biến bị động thành chủ động. cái hôn dịu dàng phút chốc đã nóng như lửa, tựa như muốn đốt cháy nàng.
Chiếc ô vẫn che tuyết không biết rơi từ lúc nào, hắn lấy áo choàng bao lấy nàng, vững vàng khóa nàng vào trong ngực.
Hai mái tóc theo gió tung bay quyện chặt vào nhau, hoa sơn trà bên cạnh nở bung họa nên bức tranh nam nữ thân mật trong tuyết đẹp như thơ.
Nàng bị hắn hôn thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, hắn đột nhiên bế ngang nàng lên, bước nhanh vào phỏng ngủ của nàng.
Lo lắng hắn nổi thú tính bất kể hoàn cảnh, tâm nàng chợt căng thẳng, vội la lên: “Chàng…chàng chớ làm loạn, nơi này là Diệp phủ.”
“Phu nhân cho rằng vi phu muốn làm gì?” Hắn cắn cắn vành tai nàng, thanh âm trầm thấp mà khàn khàn, đáng chết, sao lại êm tai như vậy. “Phu nhân muốn vi phu làm gì?” Hắn cúi đầu cười nói.
Nàng hung hăng trừng mắt nhìn hắn, không nói lời nào.
Tần Liễm ôm nàng trở về phòng, lại tiếp tục hôn nàng, một nụ hôn thật dài.
“Tiểu thư.” Hương Thảo đứng ngoài gõ cửa.
“Tiến vào.” Thanh Linh nói.
Hương Thảo đẩy cửa đi vào: “Tiểu thư, phu nhân phái Trương ma ma đến thỉnh tiểu thư đến Xuân Dương viện.” Xuân Dương viện là viện tử của Lâm thị.
“Nói với Trương ma ma, thân thể bổn tiểu thư khó chịu, không qua.” Thanh Linh lười biếng nói, nàng hiện tại lười ứng phó với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-tuong-yeu-nghiet-sung-the/1512532/chuong-132-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.