Chương trước
Chương sau
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Nguyên Ung Đế không lên tiếng, Vân Quý phi uyển chuyển nói: “Thục phi muội nói đùa, cầm kỹ Liên phi cao siêu, bản cung làm sao so sánh được với nàng ấy.”
“Quý phi một khúc đi, trẫm muốn nghe.” Giọng điệu Nguyên Ung Đế dường như không cho cự tuyệt, đã nhiều năm như vậy rồi, ông cũng muốn nghe lại.
“Vân tỷ tỷ vừa nói sẽ đàn một khúc cho Hoàng Thượng nghe, hiện tại Hoàng Thượng muốn nghe, thời gian địa điểm lại không có gì phải bàn cãi. Vân tỷ tỷ, tỷ nói xem muội may mắn cỡ nào mới được nghe lại trong hoàn cảnh này chứ?” Thần sắc Ninh Thục phi lộ vẻ mong đợi.
“Nếu Hoàng Thượng đã muốn nghe, vậy thần thiếp liền bêu xấu vậy.” Vân Quý phi nói.
Thị nữ được phân phó đi mang cổ cầm lên đã quay lại.
Đàn cổ vừa xuất hiện trong điện, phần đông ánh mắt đều bị hút vào, Thanh Linh cũng không phải ngoại lệ.
Toàn thân cây đàn cổ trong suốt như băng tinh khiêt, dây đàn cũng trong suốt. Bày đàn cổ trên bàn, đèn đuốc trong điện tựa như bị nó đoạt mất ánh sáng.
Nguyên Ung Đế nhìn đàn cổ, tâm thần chấn động. Nhìn thấu qua cây đàn cổ, ông tựa như lại thấy một tuyệt thế mỹ nhân mặc bạch y ngồi trước án gảy đàn, mi tâm luôn luôn có một cỗ ưu sầu không nói lên lời, chỉ cần nàng đặt tay lên đàn cổ, tiếng đàn của nàng có khả năng khiến người khác quên mọi buồn khổ trong cuộc sống.
“Mau, đàn khúc ‘Nước chảy’ cho trẫm nghe.” Nguyên Ung Đế nhìn chằm chằm cầm cổ, thanh âm vương chút nghẹn ngào. (MTLTH.dđlqđ)
Hách Liên Dực câu môi cười nhẹ, không tốn bao nhiêu tâm tư đã khiến Vân Quý phi chịu gảy đàn, Phụ hoàng lại một lòng muốn nghe lại khúc ‘Nước chảy’ của Liên phi, hết thảy đều thuận lợi đến bất ngờ, ông trời đúng là đang đứng về phía ta mà!
Vân Quý phi bước đến giữa điện Y Thủy, nhẹ nhàng ngồi xuống trước án kỷ. Bàn tay trắng nõn đặt lên dây cầm, chưa đến một lát, tiếng nước chảy róc rách trong trẻo như tiếng thiên nhiên vang lên quanh quẩn trong đại điện.
Âm điệu thong thả, nhịp điệu êm tai lại dễ nghe. Tựa như bản thân đang ở trong thế ngoại đào nguyên, không tranh với đời, ngồi yên lặng thưởng trà nghe tiếng suối chảy đằng xa. Tâm tình bình thản, tất cả phiền lòng trên thế gian đều không còn ý nghĩa.
Nguyên Ung Đế chăm chú lắng nghe, hốc mắt có chút ướt ướt.
Trong lòng Ninh Thục phi có quỷ, không thể nghe nổi tiếng đàn này. Một khúc nhạc cũng sắp hoàn tất mà chưa có chuyện gì xảy ra, bà ta âm thầm lo lắng, tờ giấy ấy không phải là một trò đùa chứ?
Hách Liên Dực cũng không có tâm tư gì để nghe đàn, ánh mắt dò xét vô ý rơi trên dây đàn, thầm nghĩ trong lòng không biết người nọ động tay chân kiểu gì trên cổ cầm này.
Diệp Thiên Minh uống một ly rượu, khuôn mặt bình thường vẫn nghiêm nghị không đổi.
Trên môi Tĩnh Vương vương nét cười vui vẻ, cũng uống cạn một ly rượu.
Tần Liễm nghe tiếng đàn, thần sắc trong đôi mắt phượng lại tối đen không rõ.
Đến khi khúc nhạc chuẩn bị chấm dứt, ‘tranh’ một tiếng, tiếng đàn lưu loát bỗng dưng trở nên thật chói tai.
Ba ánh sáng bạc từ đàn cổ bay ra, bắn trực tiếp thẳng hướng Nguyên Ung Đế.
Ám khí trong cổ cầm lấy khí thế bén nhọn lao tới, Nguyên Ung Đế rất bất ngờ, không kịp né tránh. May trên người ông luôn mặc kim ti nhuyễn giáp mới có thể  tránh thoát kiếp nạn này.
Sau khi bắn ra ba ám khí, cổ cầm liền không có động tĩnh gì nữa.
Ninh Thục phi bị sỡ hài, mắt dại ra, thật lâu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.
Vân Quý phi ngã ngồi một bên, sắc mặt tái nhơt, tay chân có chút run rẩy.
Quần thần sửng sốt, thật lâu sau đó mới khôi phục lại tinh thần.
“Hoàng Thượng!” Trong quần thần có người phản ứng kịp, sợ hãi hô một tiếng.
Thị vệ ngoài điện nghe thấy động tĩnh, tất cả đều xông vào, bao vây lấy Vân Quý phi. (MTLTH.dđlqđ)
“Công tử, tình hình trước mắt gây bất lợi đối với Tĩnh Vương.” Minh Lục đứng sau lưng Tần Liễm nói nhỏ, đàn cổ này là quà Tĩnh Vương tặng Vân Quý phi cách đây không lâu. Hiện tại cổ cầm xảy ra vấn đề, Tĩnh Vương khó thoát nổi liên can.
“Bản tướng biết rõ.” Tần Liễm thấp giọng phân phó Minh Lục vài câu, Minh Lục rất nhanh biến mất trong đại điện.
“Phụ Hoàng, người có làm sao không?” Tĩnh Vương nhanh chóng vọt tới tới trước mặt Nguyên Ung Đế, ân cần hỏi han.
“Phụ hoàng người không sao chứ?” Hách Liên Dực bị thương không thể tùy ý đi lại, hắn ngồi tại chỗ, khẩu khí lo lắng hỏi.
“Trẫm không sao.” Thanh âm Nguyên Ung Đế lạnh nhạt nói, ánh mắt sắc bén nhìn Tĩnh Vương: “Cây cổ cầm này là mẫu phi con tặng cho con?”
“Vâng.” Tĩnh Vương cúi đầu nói: “Nhưng nhi thần lại tuyệt không biết bên trong còn giấu ám khí.”
“Ngũ hoàng đệ, không phải đệ không biết mà là đệ không dám thừa nhận.” Hách Liên Dực châm chọc nói: “ Đệ biết Phụ hoàng luôn luôn tưởng niệm Liên phi nương nương, thấy đàn cổ khó tránh khỏi sẽ muốn nghe lại khúc ‘ Nước chảy’. Đệ chỉ cần động chút tay chân lên cổ cầm…rồi tặng nó cho Quý phi nương nương….”
“Bản cung hiểu rồi, hai người các ngươi âm mưu mưu hại Hoàng Thượng.” Ninh Thục phi vội vàng chen lời: “Hoàng Thượng, đối với kẻ muốn hại người, người tuyệt đối không thể nương tay.” Sau chuyện này mà còn có thể loại thêm được Vân Quý phi, vậy thì quá tốt rồi.
Đôi mắt của Hách Liên Dực nhanh chóng sáng lên, người nọ động tay chân vào cổ cầm chính là muốn Tĩnh Vương nhận tội danh mưu hại Hoàng Thượng.
Người nọ đặt cơ quan vào cổ cầm, chỉ cần Vân Quý phi khảy khúc ‘Nước chảy’, cơ quan sẽ tự khởi động.
Đàn cổ có vấn đề, Tĩnh Vương khó tránh thoát quan hệ. Cho dù Phụ Hoàng tin tưởng Tĩnh Vương vô tội nhưng vì chặn miệng lưỡi người khác, Thái tử vị sẽ không trao cho Tĩnh Vương, chí ít là trong khoảng thời gian này. Mà muốn điều tra Tĩnh Vương vô tội cần phải có thời gian, hắn có thể thừa dịp này mà trù tính tốt.
Chuyện này cầu mong điều tra mãi không ra kết quả.
Một tiếng cười lạnh bay vào trong tai Ninh Thục phi, ánh mắt Ninh Thục phi liền chuyển hướng nhìn. Người nọ ngồi yên lặng nơi đó, bạch y hào hoa phong nhã.
Mắt phượng Tần Liễm sâu kín nhìn chằm chằm bà ta, gương mặt hắn luôn xinh đẹp đến mức không giống phàm nhận, tuy miệng cười ôn hòa nhưng đôi mắt lại rất lạnh lùng: “ Nếu Quý phi nương nương và Tĩnh Vương muốn mưu hại Hoàng Thượng cũng đâu cần phải phóng ám khí trước mặt quần thần, tự tay đeo lên lưng mình tội danh mưu phản.”
“Hoàng Thượng, thần thiếp tuyệt không có ý định hại ngài.” Hai mắt Vân Quý phi đã sớm hoe đỏ.
Tĩnh Vương quỳ gối trước mặt Nguyên Ung Đế: “Phụ Hoàng, xin người tin tưởng vi thần, cổ cầm có ám khí nhi thần thực sự không biết.”
Ninh Thục phi cười lạnh: “Ngụy biện!”
Tâm thần mọi người đều đặt lên chuyện cổ cầm, một cung nữ dung mạo thường thường xuất hiện ngoài điện.
Đến trước cửa điện, nàng liền bị thị vệ ngăn lại.
“Thục phi nương nương lệnh cho nô tì mang áo choàng đến.” Nàng vừa nói vừa đưa tấm lệnh bài ra.
Thị vệ kia xác nhận lại lệnh bài liền cho nàng vào.
Bước chân nàng nhẹ nhàng, trên tay bưng cái khay, trên khay có kiện áo choàng được gấp gọn gàng để lên trên.
Nàng không đi đến chỗ Ninh Thục phi mà lại đến gần Dung trắc phi. Tâm trí Hách Liên Dực giờ phút này đều bị chuyện cổ cầm thu hút, không chú ý Dung trắc phi đang ngồi bên cạnh.
“Trắc phi, áo choàng của người nô tì đã mang đến.” Thị nữ kia nói.
Dung trắc phi kinh ngạc, nàng khi nào nói muốn lấy áo khoác? Sau đó nàng nhìn thấy trên cổ tay trắng nõn của thị nữ lộ ra hoa văn cành lá ám sắc phức tạp.
Tâm nàng liền cả kinh, đây chính là tín vật của Lâu chủ Phong Tuyết lâu, chẳng lẽ thị nữ này được Chủ Thượng phái tới?
Nàng ngẩng đầu, nhìn ám hiệu của thị nữ: “Biết rồi.” Nàng sờ lên khay áo khoác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.