Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
“Chẳng lẽ phụ thân đã nghĩ ra đối sách?” Ninh Túng hỏi.
Ninh Quốc công lắc đầu: “Không có.”
Vẻ mặt Ninh Túng thoáng thất lạc, đôi mắt tối đen không rõ: “Chuyện này không có một chút đối sách nào sao?” Hắn không cam lòng bị Diệp Đàm nắm trong tay như vậy.
“Chuyện này….”Ninh Quốc công thở dài: “Túng nhi, con đừng nóng vội, cha đang suy nghĩ biện pháp. Thật ra Hoàng Thượng không có ý định phán án tham ô quan ngân là trọng tội.” Nếu không Hoàng Thượng cũng không cho thời gian năm ngày để Thuận Thiên phủ thụ lý án. “Nhưng tội này không thể chối được.”
Từ chối? Từ này dường như nhắc nhở Ninh Túng: “Phụ thân, có thể nghĩ biện pháp tìm người gánh thay hay không?”
Hai mắt Ninh Quốc công tỏa sáng, vỗ tay xuống bắp đùi nghe đôm đốp: “Đúng vậy, tại sao ta không nghĩ ra cách này sớm hơn?”
“Phó Thống lĩnh Cấm Vệ quân Lâm Tiến là người phụ trách áp tải quan ngân đến Mẫn Châu, cũng là người có khả năng táy máy tay chân vào quan ngân nhất.”
“Nhưng làm thế nào để hắn gánh tội thay?”Ninh Túng hỏi, trước mắt tất cat chứng cớ đều chỉ về phía hắn, muốn đổ tội sang Lâm Tiến quả thật rất khó.
“Lâm Tiến là người phụ thân an bài vào Cấm Vệ quân, nếu hắn thay con nhận tất cả tội trạng, vậy thì tốt rồi.” Lâm Tiến là một con cờ nắm vùng trong Cấm Vệ quân, khiến Lâm Tiến nhận tội đồng nghĩa với việc mất đi một quân cờ quan trọng, mặc dù đáng tiếc, nhưng vì Ninh Túng, đáng!
Tham ô quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-tuong-yeu-nghiet-sung-the/1512500/chuong-119-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.