Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu
Thư Nghiễn thấy sắc mặt nàng khác thường, chần chừ hỏi: “Chủ Thượng, vật này có vấn đề gì sao?”
Thanh Linh liền khép hộp lại: “Đương nhiên là có vấn đề rồi.”
Thư Nghiễn đưa cho nàng một cái đai lưng thủ công tinh sảo, mặt trước thêu tường vân* tinh mỹ. Lên trên một chút nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện có họa tiết Hoàng Long giơ vuốt. Hoàng Long được thêu rất nhỏ, còn có tường vân che giấu, nếu không kiểm tra kỹ càng đúng thật là sẽ không nhìn thấy Long văn.
*Tường vân: họa tiết mây cuộn.
“Nếu ta dùng đai lưng này, sợ rằng trong mấy ngày tới ta liền biến thành khâm phạm của triều đình rồi.” Thanh Linh cười nhạt.
Thư Nghiễn kinh ngạc nhìn nàng: “Nghiêm trọng vậy sao?” Hắn lúng túng sờ gáy. “Chúng thuộc hạ đào quan ngân nơi Ninh Túng chôn giấu, may mắn đào được một hộp bảo vật, chiếc đai lưng này chính là bảo vật trong hộp đó.”
Vốn định cầm đồ này tặng chủ tử, không ngờ đây lại mầm tai vạ. “Đai lưng này có lai lịch gì sao?”
“Chiếc đai lưng này chính Hoàng Hậu tiền triều làm cho Tiên Đế.” Đế Hậu tiền triều nổi tiếng ân ái, chiếc đai lưng này là quà sinh thần mà Tiên Hậu tặng cho Tiên Đế. (MTLTH.dđlqđ)
Dùng một chiếc đai lưng đã từng là của Tiên Đế? Khó tránh khỏi bị người dâng sớ tố cáo.
“Chủ Thượng, thuộc hạ thực sự không biết lai lịch của chiếc đai lưng này. Nếu thuộc hạ biết, có đánh chết thuộc hạ cũng không tặng ngài.” Thư Nghiễn tự trách nói.
Thanh Linh cười yếu ớt: “Ta không trách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-tuong-yeu-nghiet-sung-the/1512491/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.