Editor: Yên Nhi
“Nhớ.” Sợ hắn không hài lòng với câu trả lời của nàng mà làm bậy với nàng, nàng lại vội vàng nói: “Ta là thật sự rất nhớ chàng.”
Hắn cắn mấy cái ở trên cổ nàng, sau đó lại nhả ra, ở bên cổ nàng cổ hít thở: “Nhớ sao? Nhưng mà vi phu không cảm giác ra, mấy ngày không có ở bên cạng vi phu, nàng đúng là học được cách nói dối.”
Thanh Linh nói thầm trong lòng, mấy ngày không gặp, chàng đúng là biết đùa giỡn ta.
Hắn lại hô lên cổ nàng: “Nhớ ta, vậy tại sao không tới tìm ta?” Giọng nói có chút khàn khàn trầm thấp, mang theo sự ủy khuất và u oán khiến cho mặt của nàng giật giật.
Tìm chàng? Vậy không phải là đưa dê vào miệng cọp sao?
Trên cổ truyền đến nhè nhẹ đau đớn, tay chân nàng bắt đầu mềm nhũn ra, hô hấp cũng bắt đầu nhanh hơn. Không nhịn nổi nụ hôn giống như trừng phạt của hắn, nàng rụt người lại, dùng giọng nói êm dịu nói: “Chàng đừng náo loạn, ôi, chàng nhẹ chút, bằng không sẽ lưu lại dấu hôn.”
Hôm nay là đại thọ năm mươi tuổi của Diệp Thiên Minh, người có mặt mũi ở khắp nơi sẽ đến chúc thọ. Nếu như bị người khác nhìn thấy trên cổ của nàng có vết hôn lưu lại do bị người khác hôn qua thì mặt mũi của Nhị ca tuyệt đối sẽ bị nàng làm mất sạch.
“Yên tâm, vi phu có chừng mực.” Giọng nói mị hoặc vang lên, khiến cho lòng nàng rối loạn.
Tên vô sỉ này lớn mật thật, tay của hắn bắt đầu không an phận chạy khắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-tuong-yeu-nghiet-sung-the/1512480/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.