Chương trước
Chương sau
Hắn cầm tên, giương cung nhắm bắn, nhưng tên vừa bắn ra trong nháy mắt, hắn phat hiện cái bia vừa rồi liền biến mất. Không chỉ cái bia đó mà bốn cái bia còn lại cũng không thấy đâu.
“Gặp quỷ!” Hắn thì thầm, nhìn chung quanh một chút, lại thấy năm cái bia ở bên phải mình.
Hắn lần nữa nhắm cái bia, thượng huyền (xin lỗi, tớ cũng chẳng biết nó là cái gì) đem cung kéo thành hình trăng rằm.
Bên ngoài thấy cử động của hắn liền sợ ngây người, hắn cư nhiên không nhắm bia mà lại nhắm vào chỗ đông người. Lập tức, chỗ nào hắn ngắm mọi người liền rối rít né ra, chỉ sợ hắn ngắ trũng liền chết không thể nghi ngờ.
“Sân tỷ thí có gì đó rất quái lạ.” Thanh Linh khẳng định.
“Sân tỷ thí có bày trận pháp.” Tần Liễm nói.
Mọi người vốn tưởng rằng người nọ đang thi đấu bên trong không bắn loạn nữa, không ngờ, mũi tên của hắn đột ngột chuyển một cái, mũi tên liền bay ra ngoài sân tỷ thí, hướng chỗ nhiều người bay tới.
Bên ngoài sân tỷ thí, mấy người Thủy quốc thấy Thái tử của bọn họ hướng mũi tên ra ngoài mà sợ đến toát mồ hôi, bọn họ hô to Thái tử không nên đem tên bắn ra ngoài sân, vậy mà điện hạ lại thờ ơ như không nghe thấy gì.
Tên bắn nhanh hướng vào một Thân Vương Tây Yến quốc, cũng chính là Dương Vương, Tây Thành Bá què chân không được Tư Không Tiêm Vụ chào đón, toàn bộ Tây Yến đem tất cả hy vọng chuyển dời qua cho hắn.
Dương vương Tây Yến ngồi ở hàng ghế thứ nhất, tên bay tới, hắn rút bội kiếm đang dắt bên hông ra đỡ, tên bay tới sức lực không nhỏ, bội kiếm rung lên từng hồi.
Hắn cả giận mắng: “Tiêu tử người rốt cuộc có biết bắn tên hay không?”  Nói chưa dứt lời đã thấy một đạo tên bắn nữa bay tới, hắn tránh được, nhưng mà vừa hạ kiếm xuống đã có thêm một tên nữa bắn ra, giống như chính hắn là cái bia di động.
Mà Thái tử Thủy quốc ở trong sân thi đấu  mắt thấy cái bia di động, thực chất là Tây Yến Dương Vương, liền đem tên bắn liên tiếp.
Thái tử Thủy quốc bắn tên nhanh chóng, chỉ sợ chậm trễ một giây cái bia lại đột ngột biến mất, hắn bắn tên làm Dương vương Tây Yến chỉ còn cách đầu đầy mồ hội trốn đông trốn tây.
“Thái tử Thủy quốc coi Tây Yến Dương vương thành cái bia ngắm.” Thanh Linh giật nhẹ tay áo Tần Liễm đang đứng bên cạnh, giọng nói tràn ngập kích động.
Trận pháp kia làm cho đầu óc người không tỉnh táo lại còn có mờ ám nào khác?
“Thấy được.” Hắn âm thanh nhàn nhạt đáp lại nàng, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
“Thật may người thứ nhất thi đấu không phải ta.” Thanh Linh hoan hỉ nói.
Tên bắn trúng tay trái của Dương vương, lần này hắn không nhịn nổi nữa: “Tiểu tử, ngươi tìm chết!” Tay phải hắn bắt được một cung tên, dùng hết sức lực phi tới Thái tử Thủy quốc.
Thái tử Thủy quốc vẫn không rõ nguyên do, vừa định đem mũi tên cuối cùng bắn ra thì đột nhiên xuất hiện một mũi tên bất ngờ xuyên qua tim hắn.
“Thái tử điện hạ!” Đám người Thủy quốc kinh hô.
Thị vệ Tiêu dao thành nhanh chóng vọt vào sân tỷ thí, đem thi thể Thủy quốc Thái tử mang ra bên ngoài sân đấu.
“Thái tử điện hạ, ngài sao rồi?”
“Thái tử điện hạ, người mau tỉnh lại.”
“Điện hạ, người mà chết nô tài làm sao về bẩm báo với Hoàng thượng đây?”
“…”Đám người Thủy quốc vây quanh thi thể của Thái tử bọn họ khóc ầm ĩ.
“Ngươi dám giết Thái tử điện hạ Thủy quốc ta, ta liều mạng với ngươi!” Một tên Thủy quốc cầm kiếm hướng Dương vương đâm tới liền bị Dương vương chặn lại.
“Hừ, Thái tử nhà các người bắn ba mũi tên về phía bổn vương, hắn rõ ràng là muốn lấy mạng bổn vương, bổn vương chỉ là lấy gậy ông đập lưng ông thôi.” Dương vương buồn bực nói, nếu không phải thân thủ hắn mau lẹ, giờ người chết phải là hắn không thể nghi ngờ.
“Là Tư Không Tiêm Vụ, là Tư Không Tiêm Vụ giở trò quỷ!” Hai người liền trước ra sân cũng có sự khác thường dẫn đến nhiều suy đoán, một người Thủy quốc đột nhiên tỉnh ngộ.
Những người khác cũng rối rít khẳng định sân tỷ thí có quỷ, mà địa điểm do Tư Không Tiêm vụ chọn, nếu có quỷ cũng là do nàng ta bày ra.
“Tư Không Tiêm Vụ, ngươi hại chết Thái tử điện hạ, ta muốn báo thù.” Một người Thủy quốc tay cầm kiếm phi thân lên lầu các.
Tư Không Tiêm Vụ ngồi yên phất tay một cái, người nọ lập tức từ trên không trung bay xuống. “Không biết tự lượng sức mình.” Nàng khinh thường nói, ánh mắt trống rỗng mà lạnh lẽo nhìn về phía người ngã phía dưới vẫn đang khổ sở co giật.
Người nọ co quắp hai cái liền đoạn khí (chết),mấy người Thủy quốc khác bị chọc giận, tất cả đều nắm chắc binh khí trong tay hướng về phía nàng. Mà lúc này thị vệ Tiêu Dao thành xuất hiện đem người kéo đi.
“Tiêm Vụ đã nhắc nhỏ qua hai lần, tỷ thí ắt có nguy hiểm, nếu xảy ra chuyện Tiêu Dao thành một mực măc kệ, nếu có người không phân rõ phải trái tính toán lên trên đầu Tiêm Vụ, Tiêm Vụ nhất quyết không tha thứ dễ dàng.
Tiêm Vụ nói lại lần nữa, ai sợ tùy thời có thể rút lui.”
Thái tử Thủy quốc chết, người Thủy quốc cò náo một trận, tất cả mọi người giờ đều biết sân tỷ thí có quỷ dị.
Cũng biết Tư Không Tiêm Vụ nữ nhân này vừa lạnh lùng vừa ác độc, võ công còn sâu không lường được, mặc dù có cười nàng ta vào cửa chắc chắn tháng ngày sau cũng không dễ sống. Tuy nói cưới nàng có khả năng trở thành Tiêu Dao thành chủ kế nhiệm nhưng nhìn Tư Không Tiêm Vụ tính tình ngạo mạn chứng tỏ cũng không phải là một thê tử có thể nắm trong tay, Tiêu Dao thành về sau có khả năng vẫn do màng ta định đoạt.
Từ lúc đó mấy người nhát gan sợ chết liền bỏ qua tỳ thí, có khoảng hai mươi người rút lui, đây hoàn toàn ngoài dự đoán của Thanh Linh.
Lại có ba người tiếp tục ra sân, trong ba người không một ai bắn trúng cái bia. Mọt người bắn mũi tên hướng ra bên ngoài đả thương người khác, hai người khác bắn tên cổ quái đều hướng về phái mình, kết quả đều có thương tích.
Chốn này tỷ thí tất cả đều lộ vẻ quỷ dị, muốn ngắm bắn trúng cái bia so với lên trời nghe chừng còn khó hơn.
“Đại tiểu thư, nếu như hôm nay không có người nào thông qua tỷ thí, vậy phải làm thế nào?”  Có người không nhịn được lên tiếng hỏi.
“Không có người thông qua tỷ thí tức là Tư Không Tiêm Vụ ta không phải gả cho ai trong số các ngươi.” Tư Không Tiêm Vụ đáp lời.
Hách Liên Dực nghe vậy lòng liền căng thẳng, hồi lâu cũng không nhìn ra trong sân có gì ly kì cổ quái. Nếu không qua tỷ thí, như vậy hắn cũng không thể lấy được Đại tiểu thư, con đường tranh đấu lên ngôi vị cũng không có Tiêu Dao thành trợ lực, hắn không khỏi âm thầm lo lắng.
Đã qua hơn nửa canh giờ cũng không có người bắn trũng tấm bia, Thanh Linh ngủ gật vì quá nhàm chán. Có Tần Liễm bên cạnh, nàng không lo tên lạc bay tới, chắc chắn hắn sẽ đỡ cho nàng.
Tần Liễm thấy nàng nghiên đầu ngủ gà ngủ gật liền hỏi: “Rất buồn ngủ sao?”
“Ưm.” Nàng gật đầu.
“Đi phụ cận một chút cho tỉnh táo.” Hắn lôi kéo nàng rời khỏi đám người, Bạch Nhiên vẫn đi theo xa xa phía sau.
Hắn mang nàng tới dưới gốc cây đại thụ trên thảm cỏ xanh ngắt, cởi ngoại bào xuống trải thảm cho nàng: “Trước ở đây ngủ một lát, lúc nào đến phiên nàng tỷ thí Minh Lục sẽ lại bẩm báo.” Với lại ở đây rất gần sân thi đấu, có thể nhanh chóng trở về.
“Được.” nàng liền đặt lưng nằm lên áo bào của hắn, đột nhiên nàng ngổi bật dậy: “Chàng vẫn sẽ ở đây chứ?” mặc dù biết hắn sẽ coi chừng nàng nhưng nàng vẫn không nhịn đượ mà mở miệng hỏi, có lẽ trước khi ngủ muốn nghe được âm thanh của hắn thôi.
Hắn cười nhạt với nàng một tiếng, dịu dàng đáp lời: “ Ừ.”
Nàng mặt mày cong cong, kéo tay của hắn, hết nhìn đông lại nhìn tây, nhanh chóng hạ xuống một nụ hôn ở lòng bàn tay hắn: “Phu quân, chàng thật tốt.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.