Chương trước
Chương sau
Trước đây Thanh Linh đã hạ xuống phương thuốc cho Diệp Đàm điều trị thân thể, nhưng hiệu quả không lớn. Hai ngày nay cổ trùng trong cơ thể Diệp Đàm phát tác rất nhiều lần, lúc phát tác, Diệp Đàm ho rất nằng nề, khắc khổ.
Cứ tiếp tục như thế, không biết đến khi nào Diệp Đàm mới có thể lên đường đi đến Linh Y Cốc được.
Thanh Linh gọi Vô Ảnh tới, cho nàng ta đi tìm bạch phục, sinh hoàng, hàn thược và vài loại dược khác. Mấy vị dược này có tác dụng tạm thời ức chế cổ trùng được một chút, nàng không biết cổ trùng trong cơ thể Diệp Đàm là loại cổ trùng nào, nhưng trước tiên dùng mấy vị dược này vẫn có thể áp chế được cổ trùng trong Diệp Đàm được một hồi, điều trị thân thể thật tốt.
Mấy thứ dược kia sinh trưởng ở những nơi có địa hình nguy hiểm, trên thị trường cực kì khó tìm. Thời gian Vô Ảnh đi theo bên người nàng cũng không ngắn, tự nhiên cũng nhận biết được một ít loại dược thảo, trước mắt phái nàng ta đi là tốt nhất.
Thanh Linh vừa phân phó Vô Ảnh, Vô Ảnh lập tức xuất phát ngay sau đó.
Ngày Phóng Sinh Tiết, khắp nơi tràn ngập các loại tranh vẽ chim chóc, hoa cỏ, xung quanh còn có tiếng người huyên náo không ngừng.
Trên thị trường *tranh hoa điểu không chỉ dừng lại ở hoa và chim chóc, mà kèm đó còn bán những loại động vật nhỏ khác. Bởi vì hôm nay là ngày Phóng Sinh, người đi đường lui tới đây chủ yếu là để mua chút ít động vật nhỏ mang đi phóng sinh.
*tranh hoa điểu: các loại tranh vẽ chim chóc, hoa cỏ.
Thanh Linh nhìn các loại động vật trước mặt có đủ màu sắc và hình dạng mà không khỏi thở dài, bắt những loài động vật bé nhỏ này tới rồi lại mang đi phóng sinh thì thật có thể trả hết khoản nợ giết chóc mà con người gây ra sao? Chỉ sợ là sẽ càng gây thêm nhiều tội nghiệt mà thôi.
“Tiểu thư, người trên trà lâu kia hình như là cô gia tương lai thì phải.” Hương Thảo kéo tay áo Thanh Linh nhắc nhở.
Thanh Linh nhìn theo phương hướng Hương Thảo chỉ, đúng thật trên lầu hai của một quán trà, Tần Liễm ngồi gần cửa sổ, hắn một thân bạch y trắng hơn cả tuyết, tao nhã lõi lạc. Đối diện hắn mơ hồ còn có người nữa đang ngồi, nhưng lại bị màn tơ treo trên cửa sổ cản trở, nhìn không rõ được người.
Trong gian phòng trang nhã của trà lâu, Tần Liễm tựa như cũng cảm thấy có ánh mắt đang nhìn hắn, nghiêng đầu, ánh mắt nhìn ra đường phố bên ngoài cửa sổ, liền bắt gặp bóng người thanh lệ thân quen. Thoáng chốc, vui vẻ trên mặt càng sâu thêm.
Khuyết Ngọc hồng y như lửa, khuôn mặt yêu dã, phát hiện nam tử ngồi đối diện bỗng nhiên như rất vui vẻ, cũng theo đó nhìn ra ngoài cửa sổ, liền thấy Thanh Linh.
“Ngươi thật sự đã thích nha đầu kia sao?”
Tần Liễm không có phản ứng gì với câu hỏi của hắn, chỉ phân phó A Thất: “A Thất, mang con cá chép kia xuống cho Nhị Tiểu thư đưa đi đi.”
A Thất được phân phó, bưng lên một chậu gỗ đựng cá chép nhanh chóng rời đi.
“Chẳng phải con cá chép kia là thứ Tĩnh Vương tặng cho ngươi để mang đi phóng sinh sao?” Khuyết Ngọc mỉm cười nói. Ở Nam Hạ, cá chép có ngụ ý là bình an cát tường. Đem nó đi phóng sinh, không chỉ có thể trả lại một chút khoản nợ giết chóc, mà còn có thể bảo vệ người thả và mang đến bình an.
Cá chép vì mang ngụ ý tốt đẹp đó, nên có thể mang nó ra để phóng sinh trong ngày Phóng Sinh Tiết, thì đúng là không còn gì có thể tốt hơn nữa. Nhưng cá chép ở Hạ Thành rất hiếm hoi. Tĩnh Vương có thể sở hữu được một con cá chép, chắc chắn cũng đã phải mất một phen công phu.
Tần Liễm vốn là muốn bắt cá chép để đi Hoài Giang phóng sinh, nhưng vì thời tiết nóng bức, mới đi vào trà lâu nghỉ ngơi một chút. Khuyết Ngọc không ngờ rằng, Tần Liễm chỉ vì vừa nhìn thấy Thanh Linh, đã lập tức đem cá chép đi tặng cho người ta.
“Bản Tướng không tin khoản nợ giết chóc có thể hoàn trả lại chỉ vì hành động thả ra chút ít động vật ấy, khoản nợ đó chỉ có thể trả lại bằng máu!” Trong mắt phượng tuyệt đẹp của hắn lóe qua một tia huyết quang, đau thương lạnh lùng và ngoan tuyệt, nhưng chỉ trong giây lát đã trở lại bộ dáng nước chảy mây bay ban đầu.
Chính vì không tin, cho nên cái gọi là phóng sinh và không phóng sinh, đối với hắn mà nói cũng không có bao nhiêu ý nghĩa.
Khuyết Ngọc cũng không bỏ qua tia huyết quang chết chóc chợt lóe trong mắt hắn, trong lòng hơi lạnh thầm khiếp sợ.
A Thất bưng chậu gỗ, đuổi theo bóng người màu xanh nhạt xinh đẹp phía trước.
“Diệp Nhị tiểu thư, con cá này là Tướng gia nhà ta đưa cho người.” A Thất ngăn trước mặt Thanh Linh nói.
Ngạo Nguyệt hẹn nàng đến Hoài Giang phóng sinh, nàng mang con cá đi theo có vẻ sẽ thích hợp hơn đi tay không.
“Thật ngại quá!” Trên miệng nàng nói như vậy, nhưng trên mặt cách nào cũng không nhìn ra là có chút thẹn thùng.
“Chỉ là một con cá mà thôi, không có gì.” A Thất cười nói.
Vảy trên thân cá hiện ra một tầng ánh sáng màu vàng, chói mắt mà đoạt màu. Đồ mà Tần Liễm cầm trên tay, quả nhiên thứ nào cũng đều là vật tinh xảo trân quý. Nàng nhìn chằm chằm con cá này, nhận ra là cá chép, nói: “Con cá chép này giá trị chắc hẳn cũng rất xa xỉ đi?”
“Tĩnh Vương đưa, ta cũng không biết.” A Thất nói.
Thì ra chỉ là mượn hoa hiến phật.
“Dù có nói thế nào, cá là do Tần tướng tặng cho ta, cầm lấy cá mà Tần tướng đưa cho, ta cũng thật rất ngại.” Nàng thấy sạp bán hàng bên cạnh có con rùa đen tuyền, trong mắt xẹt qua tia giảo hoạt.
“Hay là như vậy đi, ta cũng tặng lại Tần tướng một vật, vậy phiền ngươi giúp ta mang lại cho Tần tướng.”
Thanh Linh xoay người đi đến trước sạp bán con rùa đen thẫm ấy, thật sự lựa lấy một con rùa già to lớn, còn bảo ông chủ trang trí chậu gỗ dùng thả rùa vào phải thật đẹp.
“Ừ, làm phiền ngươi mang nó đưa cho Tần tướng.” Thanh Linh đem chậu gỗ đựng con rùa đen thui kia đưa cho A Thất.
Hương Thảo chần chờ mở miệng nói: “Tiểu thư, đưa thứ này cho Tần tướng không tốt lắm đâu.”
Đưa con rùa đen, nhìn xem là nói tới chuyện gì.
A Thất cũng tán đồng gật đầu, còn chưa có ai từng dám mang lão rùa đen thui như thế tặng cho Công tử nhà hắn đâu.
“Không có gì là không tốt, hắn đưa bổn tiểu thư một chậu đồ, bổn tiểu thư cũng đưa về cho hắn một chậu đồ như thế, thì sao lại không bình thường?” Nàng là người có mang thù, ai bảo lần trước gặp mặt người kia lại động thủ động cước với nàng, bế ngang nàng trên phố, thật mất mặt.
Nàng thừa nhận mình bị vẻ đẹp của hắn mê hoặc, cái loại cảm xúc lúc hắn ôm nàng cũng không có gì bài xích, nhưng bị hắn bế ngang bên đường, nàng lại nổi giận. Mặc dù sau đó hắn có kéo nàng trở về phủ, cơn giận như đã tan ra hết, nhưng hôm nay vừa gặp lại, đã không thể không nhớ đến chuyện đó, trong lòng vừa giận vừa hờn.
Bây giờ có cơ hội làm Tần Liễm bực mình, nàng sao có thể bỏ qua. Không biết khi hắn nhìn thấy lão ô quy này, có thể sẽ tức giận đến giậm chân luôn không?
“Thời gian không còn sớm, phải đi Hoài Giang.” Thanh Linh lên tiếng đuổi người.
Lúc Hương Thảo còn đang do dự nên mở miệng khuyên Thanh Linh không nên đem lão ô quy ra tặng như thế nào, thì người đã đi thật xa rồi. Nàng ta thở dài, mặc kệ ôm chậu cá chép đuổi theo sau.
“Ha ha ha....”
Trong gian phòng trang nhã của một trà lâu, tự dưng truyền ra tiếng cười lớn điên cuồng.
“Có ý tứ, có ý tứ, ngươi đưa nha đầu kia một chậu cá chép giá trị xa xỉ, nàng lại đưa ngươi một chậu rùa già trăm năm, ha ha ha, mặt nóng dán vào mông lạnh, Tần Liễm ngươi cũng có ngày hôm nay.....Ha ha....”
Con rùa đen kia nhìn qua cũng có chút già, nói ít thì cũng từ trăm năm trở lên.
Tẫn Liễm nhìn nam nhân ngồi trên ghế đối diện cười tới ngã trái ngã phải, nhàn nhạt mở miệng: “Cười đến sắp chết rồi sao, cần bản Tướng tìm người nhặt xác cho ngươi không?” Mặt hắn chứa ý cười, vừa vui vẻ lại vừa lạnh lùng.
Khuyết Ngọc cảm giác như bị hơi thở đông rét trên người Tần Liễm phát ra đông lạnh cả người hắn lại, lập tức thu lại tiếng cười, nghẹn cười đến mức hai tay phải ôm lấy bụng, mặt muốn cười lại không thể cười, vẻ mặt cổ quái.
Ánh mắt Tần Liễm thản nhiên chuyển đến trên người con rùa đen già ở trên bàn, con rùa đen già kia cũng cũng đang mờ mịt nhìn hắn, không nhúc nhích. Không hiểu sao, nhìn con rùa đen già này, hắn chẳng những không tức giận, mà ngược lại còn có chút dở khóc dở cười.
“Nghịch ngợm” Hắn lẩm bẩm, nụ cười bên môi ngày càng sâu.
Khuyết Ngọc và A Thất bên cạnh nghe thấy mắt đều choáng váng đồng thời kinh ngạc, người ta đưa hắn một con rùa già trăm năm, hắn không chỉ không tức giận, còn cười đến sáng lạn như vậy, người này là Tần tướng cao cao tại thượng lòng dạ độc ác đây sao?
Cuối cùng A Thất nhịn không được nói: “Công tử, người ta đưa người một con rùa trăm năm, sao người còn lại cười đến dị thường xinh đẹp như thế?”
Có phải không bình thường hay không?
Khuyết Ngọc nghe vậy, rốt cuộc cũng không nhịn được mà cười lớn ra tiếng: “Chẳng lẽ nụ cười của công tử là nụ cười chứa dao? Hay là để bán rẻ tiếng cười? Vẻ ngoài cười nhưng trong lòng không cười? Mỉm cười chín suối cũng......” A Thất dùng thành ngữ ngu ngốc, vòng vèo một hồi lại thành ngõ cụt.
“Trở về chép một ngàn lần quy tắc chung của thành ngữ!” Lần này bộ dạng của Tần Liễm là ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói.
Vẻ mặt A Thất mờ mịt bỗng dưng biến sắc lắp bắp không ngừng, nói: “Không cần, không cần mà.....”
Công tử, người rốt cuộc còn có cách trừng phạt nào mới mẻ hơn chút hay không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.