Không biết đã qua bao lâu, chỉ biết nàng đã sắp thở không nổi, một nụ hôn thật dài mới kết thúc. 
Thanh Linh bị hôn thất điên bát đảo, thẩn thể mềm mại như cành liễu dựa vào ngực Tần Liễm, hai mắt chứa đầy sương mù, gò má ửng hồng. Hắn nhìn bộ dạng ngây thơ này của nàng, tâm niệm vừa động, không nhịn được lại hôn lên môi nàng thật sâu lần nữa, lúc một nụ nữa đã kết thúc, nàng đã sớm yên lặng trong lòng hắn không nhúc nhích. 
Tay Tần Liễm buông lỏng người trong ngực ra, móc ra chai thuốc trị thương, dè dặt kéo quần áo của nàng xuống miệng vết thương. Thấy vết thương trên cánh tay nàng đã đóng vảy, hắn hài lòng cười một tiếng, nhẹ nhàng rắc dược vào miệng vết thương, đầu ngón tay dịu dàng xoa lên. Bôi thuốc xong, lại kéo quần nàng lại như ban đầu. Suốt quá trình này, nàng luôn yên lặng nằm sấp trong lòng hắn, hắn có cảm giác trong lòng đã có thứ gì đó được đong đầy, hắn phát hiện mình cũng không thấy ghét loại cảm giác này, mà còn có một loại vui vẻ chẳng thể giải thích được. 
Hắn sâu lắng nhìn nữ tử trong ngực, đôi mắt tĩnh mịch: “Ngươi là ai?” Hắn đột nhiên hỏi. 
“Ta là Mạch......” Nàng bị hôn đến đầu óc mơ mơ màng màng, thình lình hắn hỏi một câu, nàng như bị một chậu nước lạnh dội xuống người, đầu óc lập tức thanh tỉnh lại, tức giận bị hắn bị xâm phạm lúc nãy cũng tràn về: “Ngươi khốn kiếp, vô sỉ, hèn hạ, hạ lưu,.....” Bị nàng tức giận mắng, hắn không giận mà còn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-tuong-yeu-nghiet-sung-the/1512375/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.