"Ngươi mau mặc quần áo vào" Thanh Linh vừa thẹn vừa cáu nói, trong lòng sớm đã đem người nào đó mắng vô số lần. "Ngươi là vị hôn thê của bảntướng, thân thể bảntướngngươi sớm muộn gì cũng sẽ nhìn. Sao phải thẹn thùng như vậy?" Tần Liễm nhướn mày, vừa ung dung thong thả mặc y phục vào vừa chân thành nói. Thanh Linh nhìn bộ dáng gần như vô hại của hắn, không biết vì sao rất khó có thể nóng giận. Nhưng trong lòng vẫn nhịn không được tự nhắc nhở bản thân, chưa lập gia đình, chưa lập gia đình, nàng còn chưa có thành thân với hắn đâu. Hắn chậm rãi đi tới, khiến bạch y chập chờn như cánh sen. Hắn khom lưng ngồi xổm xuống trước mặt nàng, đưa tay cầm chân nàng lên, thân thể nàng co rúm lại, cảnh giác hỏi: "Ngươi muốn làm gì??" Nàng cố rút chân ra khỏi bàn tay hắn, bất đắc dĩ, hắn cầm hết sức có kĩ xảo. Tuy hắn không làm nàng đau nhưng cũng không cho nàng đem chân rút ra. Hắn dùng sức bẻ chân nàng một cái, nàng đau đến nhe răng nhếch miệng, nhưng sau cơn đau, chân nàng lại rất tốt, không còn đau nữa. "Chuyện cầu xin Hoàng thượng giải trừ hôn ước, ngươi cảm thấy như thế nào??" Hắn còn chưa trả lời nàng, tối nay đến đây, cái mặt già nua này cũng đã mất hết, nàng tất nhiên sống chết cũng phải lấy được kết quả. "Theo hiểu biết của bảntướngvề Hoàng thượng, Hoàng thượng nhất định sẽ không thể nào giải trừ hôn ước do chính mình tự hạ xuống, nên ngươi hãy bỏ phần tâm tư này đi." Giọng hắn không mặn không nhạt. "Thân thể bảntướngtừ trên xuống dưới đều đã bị Thanh Linh nhìn qua hết. Đã thành như vậy, chẳng lẽ Thanh Linh còn không muốn phụ trách với bảntướngsao??" Không biết có phải là ảo giác hay không, nàng cảm thấy giọng nói của hắn có chút u oán, mắt phượng nhìn nàng đầy vô tội và ủy khuất. Hôm nay là cái tình huống gì?? Nàng tìm hắn là vì chuyện tứ hôn, bây giờ hắn chẳng những không đồng ý cùng nàng tiến cung cầu Hoàng thượng giải trừ hôn ước, ngược lại còn muốn nàng chịu trách nhiệm. Đầu óc nàng bắt đầu có chút mộng mị, không biết nên trả lời vấn đề của hắn như thế nào, nàng bối rối đáp: "Đêm đã khuya, ta phải đi!" Nói xong, nàng nhanh nhẹn đứng dậy, rời đi cứ như đang lẩn trốn. Một chuyến đếnTướngphủ không đạt được kết quả như mong muốn, xem ra cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp khác. Qua hội Hoa Đăng, mấy ngày Thanh Linh trong phủ cũng hết sức yên tĩnh. Vài ngày sau, Thanh Linh dùng diện mạo của Bạch Thuật để chữa trị khuôn mặt cho Diệp Thanh Ngọc, nhân cơ hội này lừa lấy năm trăm lượng hoàng kim của hai mẹ con Lâm thị, hai mẹ con Lâm thị vốn không muốn, nhưng Thanh Linh lại quăng xuống một câu: cho dù chỉ thiếu một phân tiền ta đây cũng không trị. Lâm thị có ý đồ muốn bắt Thanh Linh lại, uy hiếp nàng trị mặt cho Diệp Thanh Ngọc. Nhưng sau khi Thanh Linh tung ra một tay võ công khiến các nàng kinh diễm không thôi kia xong, Lâm thị cuối cùng cũng thỏa hiệp, mặt nữ nhi mới là quan trọng nhất, vì vậy nàng nhịn đau xuất ra năm trăm lượng hoàng kim trong túi riêng đưa cho Thanh Linh. - -- --------- Nếu nói nhi tử được đương kim Hoàng thượng thươngyêunhất chính là Tĩnh vương, thì nữ nhi đượcsủngái nhất chính là Vô Ưu công chúa. Vô Ưu công chúa còn chưa gả đi, năm nay lại vừa được Hoàng thượng ban cho một tòa phủ đệ riêng, coi như là quà mừng sinh nhật cho Vô Ưu công chúa. Vào ngày sinh hằng năm của Vô Ưu công chúa, Hoàng thượng đều cử hành tiệc sinh nhật ngay tại bên trong hoàng cung cho nàng. Lúc đó, Vô Ưu công chúa sẽ phát thiệp mời cho các thiên kim của từng phủ, mời họ đến tham gia yến hội. Năm nay, Vô Ưu công chúa đã có phủ đệ của riêng mình, nơi tổ chức tiệc sinh nhật tất nhiên sẽ từ trong cung đổi thành phủ Công chúa. Thanh Linh qua miệng Hương Thảo biết được, tiệc sinh nhật những lần trước của Vô Ưu công chúa, chính mình chưa từng được mời tham gia. Nhưng khá ngạc nhiên là tiệc sinh nhật năm nay của nàng ta, nàng vậy mà lại nhận được thiếp mời từ phủ Vô Ưu công chúa. "Tiểu thư, trước nay Vô Ưu công chúa kia chưa từng một lần mời người đến tham dự tiệc sinh nhật của nàng, năm nay sao đột nhiên lại phát thiếp mời cho người?? Nếu không phải Đại tiểu thư cũng nhận được thiếp mời, nô tỳ còn tưởng rằng cái tên trên thiếp mời phải là Đại tiểu thư, là do người ta viết nhầm thành tên Nhị tiểu thư thôi đó." Hương Thảo khó hiểu hỏi. Thanh Linh thản nhiên nói: "Chuyện khác thường tất có mờ ám." Thanh Linh ở kiếp trước cũng có nghe qua, hai người Diệp Thanh Ngọc và Vô Ưu công chúa có quan hệ rất tốt. Chuyện Vô Ưu công chúa bỗng nhiên mời nàng đến tham gia yến hội, Diệp Thanh Ngọc sao có thể thoát khỏi liên quan?? Diệp Thanh Ngọc yên tĩnh nhiều ngày như vậy, phải chăng là muốn đẩy nàng vào tình thế khó xử, dồn nàng vào đường cùng ngay tại thọ yến của Công chúa?? Vào ngày sinh nhật của Vô Ưu công chúa, phủ Công chúa phái tới hai chiếc xe ngựa đến đón hai vị tiểu thư phủTướngquân. Công chúa đã tự mình phái người tới đón, lần này Thanh Linh dù muốn không tham gia thọ yến cũng không được. Sau khi mặt Diệp Thiên Ngọc được Thanh Linh chữa lành, ngày ngày còn uống thêm các loại thuốc bổ dưỡng nhan, thoa lên các loại dược vật dưỡng da. Rất nhanh, mặt của nàng đã khôi phục lại bộ dáng xinh đẹp như dĩ vãng. "Muội muội ít khi tham gia các yến hội quan trọng như thế này, hôm nay trên buổi thọ yến của Công chúa phải biết kiềm chế một chút, không được làm ra chuyện gì xấu hổ, làm mất đi mặt mũi của phủ Hộ quốcTướngquân ta." Trước cửa lớn phủTướngquân, Diệp Thanh Ngọc ngạo mạn lượn lờ trước mặt Thanh Linh mở miệng giảng đạo. Cẩn thận quan sát qua bộ dáng của nàng ta, khuôn mặt diễm lệ vô song, Đại tiểu thư xinh đẹp như thiên tiên của ngày xưa đã trở lại. Thanh Linh cười nhẹ: "Đa tạ Đại tỷ đã nhắc nhở" Nàng một thân y phục màu xanh nước biển, chỉ dùng hai cây trâm ngọc vén tóc lên, trên mặt chưa có lớp phấn trang điểm nào đã như thi như họa. Trang phục không xa hoa, mang theo một phần tinh khiết của thiên nhiên. Khí chất điềm tĩnh, lịch sự tao nhã, thanh lệ hơn cả thiên tiên. Hai người một trước một sau đi ra cửa phủ, chờ các nàng ổn định chỗ ngồi xong, xe ngựa liền chạy một mạch về hướng phủ Công chúa. Bước một bước vào hậu hoa viên của phủ Công chúa, hương thơm hoa cỏ liền chạm vào da thịt, xông vào khoang mũi. Đưa mắt ngắm nhìn xung quanh, chỉ thấy bên trong hậu hoa viên toàn là kỳ hoa dị thảo. Vì là mùa xuân, nên các loài hoa đua nhau nở rộ, ngàn đóa vạn đóa, rực rỡ đến lóa mắt. Các tiểu thư gắng gượng bày ra biểu cảm sao cho giống tiên nhân, đi đi lại lại thướt tha giữa những khóm hoa, muôn màu muôn vẻ,yêukiều xinh đẹp như sắc xuân lộng lẫy. Yến hội chưa bắt đầu, các tiểu thư liền tụ lại thành tốp năm tốp ba, vừa ngắm hoa, vừa trò chuyện, không khí trong khuôn viên khá náo nhiệt. Diệp Thanh Ngọc đi đằng trước, các tiểu thư nhìn thấy nàng ta phần lớn đều rất kinh ngạc. Vài ngày trước không phải có tin tức nói khuôn mặt Diệp Thanh Ngọc bị hủy sao, nhưng bây giờ các nàng rõ ràng thấy da thịt nàng ta trắng nõn, vô cùng mịn màng, làm gì có dấu hiệu bị hủy dung nào?? Diệp Thanh Ngọc thấy ánh mắt chúng tiểu thư nhìn mình vô cùng kinh ngạc mới có chút hài lòng, nhớ tới vài ngày trước mình còn không dám bước chân ra khỏi phủ lòng liền cảm thấy nghẹn khuất vô cùng. Hôm nay nàng đến tham gia yến hội chủ yếu là để cho mọi người biết Diệp Thanh Ngọc nàng vẫn còn là mỹ nhân đứng số một số hai trong Hạ Thành này. Nàng chắc chắn, nếu Vinh vương nhìn dung mạo đã khôi phục lại của nàng, nhất định cũng sẽ hết sức kinh diễm, đến lúc đó ai cũng đừng mơ cướp Vinh vương từ trong tay nàng đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]