Cưỡi Đạp Tuyết quay trở về phủ tướng quân, chưa đến nơi Vân Phượng đã thấy một bóng dáng quen thuộc.
Thân mình cao có chút dày được bao bọc thật kỹ trong áo choàng lông thật dày.Cái áo choàng đó,nhìn có chút quen mắt a.Hình như là cái Vân Phượng đã tặng cho hắn lúc trước.
Ngoan ngoãn đứng chờ như vậy thật giống cảnh thê tử đứng trông mong trượng phu của mình vậy.Vân Phượng thật là tà ác nghĩ.
Trong lúc Vân Phượng thất thần thì Đạp Tuyết đã chậm rãi sải bước đến trước cửa phủ.
"Nàng về rồi" Tĩnh Hàn tiến đến bên cạnh Đạp Tuyết đỡ nàng xuống ngựa.Nụ cười ôn nhu luôn như vậy nhưng sắc mặt đã có chút trắng bệch do bị đông lạnh rồi.
"Sao lại chờ ở đây cơ chứ?Lạnh thành như vậy rồi.Mau vào trong" Vân Phượng ngăn lại cánh tay muốn cởi xuống áo choàng của Tĩnh Hàn.
Lạnh đến mức bàn tay đã run rẩy như vậy ,còn muốn cởi áo choàng ra đưa cho nàng. Người này là thương hương tiếc ngọc hay là ngốc muốn chết đây.
___
Vào đến phòng khách có lò sưởi, cả hai liền ấm lên.
"Kẻ đứng sau vụ ám sát lần trước xem ra đã quá rõ ràng rồi." Vân Phượng thoải mái ngồi xuống ghế,rót cho nàng cùng Tĩnh Hàn mỗi người một tách trà nóng.
"Thái tử dùng nước cờ này chính là quá kiêu ngạo rồi." Những người đứng ra tố cáo Thái úy chính là đồng đảng của Thái tử.
Thái tử công khai ra lệnh làm như vậy chính là muốn thẳng thắn mà đối đầu với Vân Phượng cùng Tĩnh Hàn.Không có muốn ở trong tối mà ra ám tiễn nữa.
Là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-tuong-sung-the/1595086/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.