Nghe nói nữ nhi hôm nay sẽ trở về phủ cho nên từ sớm Mặc Vũ Dương đã đứng đợi ở cửa phủ.
Từ xa xa một chiếc xe ngựa tinh xảo chầm chậm đi đến.Nhìn ký hiệu hình bán nguyệt trêи thân xe mọi người liền biết đó là xe ngựa của ai liền nhanh chóng nhường đường.
"Con về rồi. " Mặc Vũ Dương vừa thấy Vân Phượng được A Thi đỡ xuống liền lên tiếng.
"Chỉ là về phủ một chuyến thôi.Phụ thân không cần phải chờ đợi ta như vậy thôi." Vân Phượng được A Thi đỡ chậm rãi bước đến trước mặt ông ta.Phía sau nàng có thêm A Linh cùng Ám.
Ý ra bình thường sẽ không có Ám theo sau nhưng vì ám sát vừa mới xảy ra còn có vết thương trêи người Vân Phượng vẫn chưa khỏi hoàn toàn nên dẫn theo để đề phòng vạn nhất.
"Vết thương con đã đỡ hơn chưa?? Sao lại gấp gáp về phủ như vậy?!." Từ lúc Vân Phượng bị thương đến nay đa số mọi người đến đều không tiếp nhưng không hiểu tại sao nay lại gấp gáp về phủ?!....Điều này làm cho ông ta có chút lo lắng.
"Đã đỡ hơn nhiều rồi. Đã làm phụ thân lo lắng. " Vân Phượng cười nhạt tiếp lời.
"Ta là phụ thân của con.Con cho dù lớn đến mấy cũng là nữ nhi của ta.Lo lắng là chuyện đương nhiên." Nghe khẩu khí nhàn nhạt của Vân Phượng khóe miệng ông ta có chút cứng đờ nhưng nhanh chóng nói ra lời quan tâm.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện qua lại vài câu liền đến chính sảnh.Vân Phượng cũng không chút khách sáo mà ngồi lên ghế chủ vị bên trái.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-tuong-sung-the/1595081/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.