Ngón tay thon dài bắt đầu lướt trêи những dây đàn.
Ánh mắt chăm chú không nhiễm chút bụi trần.
Cả người Tĩnh Hàn cứ như tỏa ra tiên khí thật giống một vị trích tiên.
Vân Phượng đứng giữa sàn ánh mắt liếc nhìn sườn mặt chăm chú của người nọ ,khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên.
Người nam nhân này thật làm nàng chú ý.
Ban đầu nàng chỉ muốn ca một bài về giang sơn hùng vĩ.
Nhưng khi hắn nói vì nàng mà đệm nhạc nàng liền đổi ý.
Từng tiếng đàn truyền ra Vân Phượng liền không nghĩ lung tung nữa.
Tay xòe quạt che đi nửa khuôn mặt.
Ánh toát lên vẻ tà mị câu nhân.
Vũ khúc nên bắt đầu rồi.
Chiếc eo mảnh mai nhẹ nhàng lây chuyển theo nhịp đàn.
Xoay một vòng giọng hát như tiếng chuông bạc được cất lên.
" Lầu nhỏ gió đông như xưa
Khẽ thổi qua dòng Ngân Hà
Một nửa lòng ai để lại núi trăng khói sóng
Nhặt lấy chút ánh sáng dao động trêи chén
Tan ra làm tương tư vụn vỡ
Cho đỏ bếp nhỏ đun nấu
Tặng chút sắc màu cho khách
Tóc đen thắt lỏng tựa khói sương
Ngòi bút đen này làm sao vẽ hết được???
Chỉ còn lại chút ấm áp của ngọn đèn sắp tắt
Khi cắt đứt một phần số mệnh cũng chấm dứt
Khi thêm vào một phần nhân duyên triền miên
Trước ngọn nến giọt nước mắt đã cạn khô
Lòng người đã trở thành dĩ vãng
Chữ "tình" dùng cả đời để lưu luyến
Giày vò in trêи vầng trái ngây ngô
Chỉ là trong lòng đã chết rồi
Tính rằng đã lãng phí ngòi bút
Hồng trần quay về được mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-tuong-sung-the/1595062/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.