"Cô nương là gia quyến của vị đại nhân nào ? Đi lạc đường sao?" Tĩnh Hàn giả vờ không biết hỏi. Gương mặt vẫn trắng bệch như cũ.
Ánh mắt của A Linh cùng A Thi nhìn hắn giờ đã híp lại thành một đường.
"Ta...ta..." Vân Phượng không biết nói như thế nào.
"Cô nương không muốn nói cũng không sao.
Nếu lạc đường thì ta có thể giúp cô nương đến chính điện. Nơi này rất gần với lãnh cung, không tốt. " Tĩnh Hàn chân thành nói .Cố ý nhấn mạnh hai chữ lãnh cung.
"Ha~Vậy thì đa tạ vị công tử đây rồi. " Nàng biết ngay mà. Từ đầu nàng đã có cảm giác thật lạ về nơi này.
"Vậy thì xin mời " Tĩnh Hàn ra dấu tay ý mời.
Vân Phượng vô tình nhìn theo tay hắn.
Da bàn tay trắng nõn mềm mại, ngón tay thon dài.
Lòng bàn tay không hề có vết chai ,móng tay hồng nhạt được cắt tỉa gọn gàng.
Chỉ tay thôi mà đâu cần phải đẹp như vậy. Vân Phượng đưa tay khẽ chùi khóe miệng hung hăng nghĩ trong lòng.
Hai người kề vai nhau từng chút một bước ra khỏi nơi âm u lạnh lẽo này.
_______**Ta là bông hoa xinh đẹp**______
Vai kề vai bước đi trêи con đường con đường đá nhỏ.
Hai bên đường đều là hoa thơm cỏ lạ nhưng không níu được bước người đi.
Cơn gió nhẹ thổi khiến tóc mai hai người như đan vào nhau.
Nữ tử xinh đẹp kiều diễm như tiên nữ .Nam tử tuấn mỹ ,thanh lãnh không nhiễm bụi trần.
Nam tử đứng bên phải che đi cơn gió lạnh ánh mắt không kiềm chế nổi ôn nhu.
Hai người đạp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-tuong-sung-the/1595054/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.