Edit: Trảm Phong
Võ quan kia hừ lạnh một tiếng, bộ dạng không đem Phương Nhân để vào mắt chút nào.
Sắc mặt Quân Ngạo lúc này chìm xuống.
Phương Nhân rốt cuộc hiểu tầm quan trọng của đêm giao thừa, cưỡng chế ngăn chặn lửa giận, chỉ là sắc mặt khó coi.
Võ quan kia liếc mắt nhìn khiêu khích cười một tiếng.
Quân Mạc nhíu mày nhìn võ quan kia, đáy mắt có ý cảnh cáo nhàn nhạt, võ quan kia lúc này mới hừ lạnh một tiếng, thu liễm chút ít.
Vân Khanh nhìn một màn này giống như là xem diễn, nhịn không được khẽ cười thấp giọng nói cùng Phong Lam Cẩn, “Những người này đủ nhàm chán.”
“Đừng để ý tới sẽ bọn họ.”
Bảo nàng để ý nàng liền nhàn rỗi phiền toái.
Vân Khanh nhàn nhạt liếc mắt quay mặt đi.
Trong đại điện ánh đèn sáng choang giống như ban ngày, trong phòng đốt lên chậu than, ấm áp vui vẻ.
Vân Khanh vẫn còn trong tháng, quen nằm ở trên giường nghỉ ngơi, hôm nay mới ngồi chút đã cảm thấy con mắt chua xót, thậm chí có chút ít muốn ngủ.
“Mệt nhọc?”
“Ừ.” Nàng gật gật đầu, thân thể nhẹ nhàng tựa ở trên cánh tay hắn, thanh âm thấp xuống, “Có chút…”
“Nhịn trong chốc lát nữa, chúng ta tìm cơ hội về nhà.”
Vân Khanh có chút nhớ mấy hài tử trong nhà, thời điểm nàng ở cữ, mấy hài tử đều ở bên cạnh nàng, cũng không biết nàng không ở nhà, mấy hài tử có khóc nháo hay không.
Nhất là Tiếu Tiếu, tiểu nha đầu này cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-tuong-phu-nhan/2268767/quyen-4-chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.