Edit: Trảm Phong
Đêm ba mươi.
Triều hội từ thời điểm hai mươi tám tháng chạp cũng đã nghỉ, cho nên Phong Lam Cẩn cũng trộm được vài ngày thời gian rỗi ở nhà cùng thê tử và hài tử. Những ngày qua Thanh Trúc viên là nơi náo nhiệt nhất Phong gia, mà ngay cả Phong Lan Tinh ở quân doanh hồi lâu chưa thấy cũng trở lại trong nhà.
Mấy hài tử lại càng được ôm tới ôm lui, Vân Khanh có đôi khi một ngày đều không gặp được mấy hài tử một lần.
Người của Bạch gia đi lại hết sức chịu khó, lão phu nhân thân thể không quá tốt nhưng cũng kiên trì hai ba ngày lại tới đây ngắm mấy tiểu hài tử. Do đó, Phong Hân Duyệt liền đương nhiên theo lão phu nhân cùng đi.
Người hai nhà càng thân mật hơn.
Ngày này buổi tối, Phong Lam Cẩn sớm đã thu thập xong cho bản thân, sau đó không nhờ tay người khác tự mình mặc đồ cho Vân Khanh.
Yến hội cử hành vào giờ Dậu.
Khuya ngày hôm trước bầu trời liền bắt đầu có tuyết rơi, bông tuyết như lông ngỗng, ngắn ngủi một ngày một đêm đã phủ một tầng dầy, mở cửa sổ ra chính là một mảnh trắng xóa bao lấy thế giới, làm cho người nhìn qua liền thấy tinh thần sảng khoái, lòng tràn đầy hưng phấn.
Nhưng sắc mặt Phong Lam Cẩn lại tương đối khó coi.
Bởi vì Vân Khanh vẫn trong tháng, chịu không được gió lạnh. Nhìn ngoài cửa sổ tuyết rơi như lông ngỗng bị gió rét thổi bay múa cuồng loạn, khí trời như vậy nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-tuong-phu-nhan/2268762/quyen-4-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.