Edit: Trảm Phong
Không cần nghĩ cũng biết chuyện này là bút tích của ai.
Sắc mặt Phong Lam Cẩn hoàn toàn âm trầm xuống.
“Phong Lam Cẩn, chúng ta trở về đi.”
Vân Khanh giật nhẹ ống tay áo hắn, trải qua một màn vừa rồi, hai người bọn họ cũng không có ý niệm đến thăm hôn lễ trong đầu.
Ngày đại hôn thế nhưng xuất hiện chuyện nghịch tự nhiên như thế, để cho người khác nhìn thấy không chừng sẽ nghị luận Hân Duyệt như thế nào, cho nên bọn họ hẳn là hồi phủ tính toán nên làm thế nào cho Khánh Viễn Đế một bài học mới tốt.
“Tốt.” Phong Lam Cẩn sờ sờ mái tóc dài của nàng, sắc mặt bình tĩnh.
Vân Khanh biết rõ Phong Lam Cẩn càng bình tĩnh như vậy trong lòng lại càng phẫn nộ, Phong Hân Duyệt là muội muội từ nhỏ hắn nâng ở trong lòng bàn tay lớn lên, ngày đại hôn thế nhưng gặp phải chuyện như vậy, không nói đến lời đồn đãi sẽ thế nào, bởi vì bọn họ không quan tâm, nhưng vừa rồi nếu không phải Bạch Thanh Tiêu động tác nhanh, gọn gàng linh hoạt, có lẽ hôm nay thiêu hủy sẽ không chỉ là một cái khăn voan đơn giản như vậy.
Vân Khanh tự nhiên hiểu đạo lý này, cũng không muốn vào lúc này cho hắn thêm phiền toái, để cho Phong Lam Cẩn đưa về phủ.
Phong Lam Cẩn vừa đem Vân Khanh đưa về Thanh Trúc viên, an ủi Vân Khanh vài câu liền đi ra cửa.
“Khánh Viễn Đế…” Nàng chậm rãi gọi cái tên này, đáy mắt hơi lạnh.
Còn chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-tuong-phu-nhan/2268744/quyen-4-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.