Edit: Trảm Phong
Nụ cười của Mạc Ngôn cũng rất mau liền rơi xuống, nàng cũng không biết nghĩ tới điều gì, đôi mắt buồn bã.
“Hay là thôi.”
Trong phủ chuyện nhiều như vậy, Khanh nhi lại gả tiến đến không lâu, tướng công ở nhà còn có thể giúp đỡ Cẩn nhi một chút.
Nay lão hoàng đế tuổi tác đã cao, ngôi vị hoàng đế tranh giành đã đến lúc cấp bách, lúc này đúng là thời điểm loạn nhất, nói không chừng về sau sẽ khó khan hơn, nếu nàng cùng tướng công rời đi, áp lực của Cẩn nhi không phải là càng lớn.
“Đừng nghĩ nhiều như vậy.”
Phu thê đã nhiều năm, Phong Nhiễm Mặc đối với tính tình Mạc Ngôn rõ như bàn tay, lúc này thấy vẻ mặt nàng ảm đạm cũng biết nàng đang nghĩ gì, ánh mắt hắn dịu dàng rơi vào trên người nàng, khóe môi theo bản năng giương cao, nhưng nhìn sắc mặt nàng tái nhợt mất máu, khóe môi hắn vừa nhấc lên liền vô lực rũ xuống. Sờ sờ tóc dài nàng chưa vãn, hắn rất áy náy.
“Ngôn nhi, ta nhớ được hơn hai mươi năm trước đã đáp ứng nàng dẫn nàng đi khắp nơi du ngoạn, nhưng là hứa hẹn này cho tới giờ cũng chưa thể thực hiện. Hôm nay chúng ta đều già rồi, trách nhiệm trên vai cũng nên mất.” Phong Nhiễm Mặc nâng tay nàng lạnh buốt để trong lòng bàn tay tinh tế vuốt ve, tựa hồ muốn làm cho nàng ấm áp, hắn cười khổ, “Ngôn nhi, những năm gần đây ta thực xin lỗi nàng…”
“Tướng công…” Hốc mắt Mạc Ngôn cũng đỏ, “Chàng không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-tuong-phu-nhan/2268732/quyen-4-chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.