Edit: Trảm Phong
Chờ thứ sử Triệu Tiền ra khỏi phòng, Vân Khanh lúc này mới cười cười nhìn Phong Lam Cẩn, ánh mắt của nàng cũng chuyển đến bức tranh chữ trong phòng, tranh chữ là một bức tranh sơn thủy phóng khoáng, văn chương nồng hậu, huy bút tiêu sái tự nhiên, có thể nhìn ra được người vẽ tranh tính tình thập phần thong dong. Bức tranh vẽ cảnh vật vô cùng đơn giản, lại hàm chứa hơi thở tự do điền viên.
Vân Khanh cười nói, “Triệu Tiền cũng hạ công phu, lại biết rõ chàng thích tranh chữ của Vương Miểu tiên sinh. Còn đặc biệt treo ở chỗ này, cái tâm ý này…” Vân Khanh tặc tặc có tiếng, trêu tức.
Làm thê tử Phong Lam Cẩn, nàng tự nhiên đối với những thứ Phong Lam Cẩn yêu thích có chỗ hiểu rõ, trong ngoài thư phòng hắn treo trên vách tường cơ hồ đều là tranh chữ của Vương Miểu, Vương Miểu là đại nho đương thời, tính tình làm càn không kềm chế được, cùng một thân phận khác của Phong Lam Cẩn – Phong Tuyệt Trần có mười phần giống nhau. Hắn tiêu sái như gió, ngạo nghễ ngông nghênh. Hết sức có tài, đã từng là nhân vật phong vân trong triều, một cái thân phận càng thêm nổi danh là lão sư của đương kim Khánh Viễn Đế. Đã từng giữ chức vị thái phó.
Bất quá tính tình hắn cũng không thích quan trường, cho nên ngay lúc tiền đồ bừng sáng đột nhiên đề xuất từ quan với Khánh Viễn Đế, Khánh Viễn Đế nhiều lần giữ lại cũng không thể lưu được hắn.
Cả đời Vương Miểu lão tiên sinh cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-tuong-phu-nhan/2268693/quyen-4-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.