Edit: Trảm Phong
Trong phòng ánh mắt của mọi người đều đồng loạt nhìn chủ gia đình Phong Nhiễm Mặc.
Đã thấy Phong Nhiễm Mặc ngồi ngay ngắn ở trên ghế cao, trên gương mặt tuấn tú nho nhã khiêm tốn không có một tia phản ứng, hắn trầm mặt nhìn Phong Lan Nguyệt quỳ thẳng tắp trong đại sảnh, cảm thấy một mảnh phức tạp, trên mặt cũng không hiện thanh sắc, nhìn khuôn mặt thê tử sầu lo, ánh mắt Phong Nhiễm Mặc trầm tư.
Hắn trầm trầm nhìn Phong Lan Nguyệt, không có để cho hắn đứng dậy, đột nhiên liền nhớ lại mười lăm năm trước thời điểm hắn mới vừa sinh ra, đứa bé nho nhỏ mặt mày xanh xao, vừa gầy vừa nhỏ, hắn và Mạc Ngôn hao hết tâm tư mới để cho hắn bình an lớn lên… Tròng mắt của hắn lấp lánh.
“Ngươi nghĩ thông suốt?”
Ngụ ý là không phản đối!? Con ngươi Phong Lan Nguyệt sáng ngời.
“Con trai nghĩ thập phần rõ ràng.” Hắn ngẩng đầu ánh mắt kiên nghị nhìn cha mẹ, bả vai thiếu niên có chút mảnh khảnh gầy yếu lại thẳng tắp, hắn gằn từng chữ một, “Nam nhi chí ở bốn phương, hài nhi không thể cả đời dựa vào phụ thân cùng Đại ca, nếu thật là như vậy, hài nhi cũng không xứng làm con trai phụ thân, lại càng không xứng làm em trai đại ca!”
Phong Nhiễm Mặc trầm mặt nhíu mày nhìn hắn, không khí trong đại sảnh lập tức căng thẳng.
“Không được, làm sao ngươi có thể đi ra ngoài, ngươi không thể đi ra ngoài!” ánh mắt Mạc Ngôn hoảng loạn, nhìn Phong Nhiễm Mặc không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-tuong-phu-nhan/2268680/quyen-3-chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.