Edit: Trảm Phong
“Chàng nói cái gì?” Lúc này đây Vân Khanh không chỉ kinh hoàng, quả thực là trợn mắt há hốc mồm, nàng sững sờ nhìn Phong Lam Cẩn, thật lâu đều nói không ra lời, hình ảnh linh linh tán tán trong đầu rốt cục vì câu nói này hợp thành một bức tranh hoàn mỹ. Nàng đột nhiên liền nhớ lại thời điểm Vân Thường nhìn thấy Tiểu Vô Ưu đáy mắt đè nén từ ái. Trong óc nàng đột nhiên hỗn loạn, lại đột nhiên liền sáng tỏ. Nàng khiếp sợ á khẩu không trả lời được, lại lần nữa chậm rãi ngồi trở lại ghế đệm, tiếng nàng nói có chút khàn khàn, ánh mắt cũng có chút ngốc trệ, theo bản năng hạ thấp thanh âm, “Ý của chàng là nói, ca ca ta căn bản cũng không có chết?!”
Ca ca cùng mẫu thân đồng thời xảy ra chuyện, nếu như ca ca không chết, nàng có phải cũng có thể đoán rằng mẫu thân vẫn còn sống thật tốt hay không.
Nếu quả thật như thế, bọn họ vì sao phải trốn, thậm chí nàng ở trong phủ bị khi dễ đều chưa bao giờ xuất hiện thay nàng giải vây? Nếu mẫu thân thật sống tốt, vì sao Vân Thường còn muốn nạp một đám nạp thiếp, chẳng lẽ hắn nói yêu mẫu thân căn bản chính là thuận miệng nói mà thôi? Vân Thường rốt cuộc có biết ca ca còn sống hay không? Còn có, nếu ca ca cùng mẫu thân vẫn sống tốt, vì sao Tiểu Vô Ưu lại bị đưa đến Phong gia nuôi, mà không phải chính bọn họ nuôi dưỡng? Cuối cùng là thế nào? Vô số nghi vấn tràn ngập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-tuong-phu-nhan/2268633/quyen-3-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.