Edit: Trảm Phong
“Như thế nào?” Phong Hân Duyệt bên cạnh phát giác được Vân Khanh không bình thường, mày nhăn lại liếc nhanh nhìn Quân Tư Điềm, lập tức ân cần nhìn lại Vân Khanh.
Vân Khanh khẽ lắc đầu, thản nhiên nói, “Không có gì.”
Trong đại sảnh đặt nhiều khối băng, rất mát mẻ, chỉ chốc lát sau đồ ăn trước mặt Vân Khanh lại đi lên một phần nữa, Vân Khanh nhíu mày hít hà, lần này lại không có bất kỳ chỗ nào không đúng.
Trong phòng lư hương tử kim chạm rỗng đốt hương, khói xanh nhàn nhạt nhẹ nhàng bay ra, hương thơm tràn ngập cả đại sảnh, tự dưng làm cho người sảng khoái tinh thần.
Quân Tư Điềm nghiêng đầu liếc nhanh nhìn Vân Khanh, con mắt khẽ nheo lại, lập tức nàng lại nhìn một đám các tiểu thư, tay bưng chén rượu lên, cười nói, “Hôm nay là bản cung thất lễ, kính xin các vị tiểu thư tha thứ nhiều hơn.”
Chúng nữ tử thấy nụ cười Quân Tư Điềm ôn hòa hơn chút ít, không khỏi đều bưng chén rượu trong tay lên, trăm miệng một lời, “Công chúa quá khách khí.”
Quân Tư Điềm đem rượu trong tay uống một hơi cạn sạch, giương chén lên không dư thừa một giọt rượu, cười nói, “Chén rượu này coi như làm bản cung bồi tội với các vị tiểu thư.”
Công chúa đều nâng chén uống xong, những tiểu thư này tự nhiên không dám giữ lại, nguyên một đám mỉm cười uống cạn rượu trong chén.
Vân Khanh nhíu mày nhìn nhìn Quân Tư Điềm, luôn cảm thấy nàng ta hôm nay rất quái dị, làm cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-tuong-phu-nhan/2268571/quyen-2-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.