Edit: Trảm Phong
“Mẫu thân!” Trong sân, Vân Vận tỉ mỉ chiếu cố đại phu nhân sắc mặt tái nhợt, nàng cúi đầu kêu, “Mẫu thân, người không thể cứ như vậy bị Vân Khanh vặn ngã, người tỉnh lại đi a, chúng ta còn có Lưu phủ làm hậu thuẫn, nếu cậu biết rõ phụ thân đối đãi với chúng ta như vậy nhất định sẽ không chịu để yên. ” Vân Vận nhìn sắc mặt đại phu nhân héo hắt, nhẹ giọng nói, “Trước kia cậu luôn không phục bị phụ thân đè lên đầu, mà bây giờ hắn được thăng làm Lại bộ thượng thư, lại đè ép phụ thân một đầu, chắc hẳn sau này cũng sẽ không cho phụ thân sắc mặt tốt, cậu hiện tại có hoàng ân, chúng ta cần gì phải sợ Vân Khanh.”
“Đủ rồi!” Đại phu nhân vừa mở miệng liền ho nhẹ đứng lên, bà ta ỷ ở trên giường tiếp nhận chén thuốc Vân Vận đưa tới, con mắt thoáng nhu hòa một chút, bà nhẹ giọng nói, “Vận nhi, cho dù lại tức giận như thế nào cũng tuyệt không thể nói loại lời này, ngươi họ Vân không họ Lưu, cho dù cậu ngươi lại yêu thương ngươi thế nào hắn so ra cũng kém phụ thân ngươi. Ngươi cùng Vân Thường dù sao cũng là cha con ruột thịt, xương cốt lìa còn hợp với gân, hắn coi như là hận chết mẫu thân, cũng sẽ không động tới ngươi một ngón tay.”
“Mẫu thân!” Thanh âm Vân Vận chìm chìm, thanh âm lạnh lẽo cơ hồ thành băng, nàng chợt đứng lên, căm tức nhìn đồ ăn trên bàn, lạnh lùng chỉ vào đồ ăn trên bàn, cả giận nói, “Người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-tuong-phu-nhan/2268565/quyen-2-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.