Edit: Trảm Phong
“Như thế nào luôn làm cho mình bị thương?” Trong Lãm Nguyệt Lâu, Phong Tuyệt Trần nhìn trên gương mặt Vân Khanh trắng nõn như ngọc nhiều hơn một tia vết thương, lông mày lập tức nhíu một cái, sắc mặt có chút không vui nói, “Cho dù muốn sửa trị một số người cũng không cần đem thân thể của mình làm đại giá. ”
Vân Khanh khẽ mỉm cười, vuốt ve vết thương trên gò má, “Không có việc gì, vết thương nhỏ mà thôi. Bất quá điểm vết thương nhỏ này có thể làm cho Vân Vận cùng lão phu nhân nháo đến suýt nữa quyết liệt cũng đáng giá.”
“Trong mắt của ta lại không đáng!” Phong Tuyệt Trần khẽ lắc đầu, “Đối phó những người kia có thể không từ thủ đoạn nào, có thể lãnh huyết vô tình, nhưng là nếu để cho chính mình bị thương, hậu quả như thế nào đều rơi xuống tiểu thừa.”
“Nhưng là diễn trò phải làm toàn bộ…” Tiếng nói nàng im bặt đình chỉ, gò má chợt lạnh, Phong Tuyệt Trần từ trong lòng móc ra bình sứ, dùng đầu ngón tay quệt một chút thuốc mỡ xanh lục dịu dàng bôi trên gương mặt của nàng, nhìn bộ dáng nàng sửng sốt, Phong Tuyệt Trần lại cũng không thèm để ý, động tác trong tay tự nhiên lưu loát, phảng phất sớm đã làm ngàn vạn lần.
“Huynh…”
“Cái gì?” Phong Tuyệt Trần cúi đầu động tác trong tay không ngừng, nghi hoặc nhìn Vân Khanh.
“Không có gì!” Vân Khanh ngầm bực trong lòng, nghĩ đưa tay tiếp nhận bình sứ trong tay hắn tự mình bôi thuốc, lại bị Phong Tuyệt Trần ngăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-tuong-phu-nhan/2268559/quyen-2-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.