Edit: Trảm Phong
Ngày kế vừa tỉnh dậy cũng cảm giác được tay bị một cái bàn tay nhỏ bé mềm mại cầm lấy, Vân Khanh mở mắt ra liền thấy Tiểu Vô Ưu vẻ vẻ mặt lã chã chực khóc, đêm qua nghe Phong Tuyệt Trần nói ra chuyện đêm đó người Vân phủ liền đến phủ thừa tướng báo tin, Phong Hân Duyệt cùng Phong Lam Cẩn liền tới Vân phủ đón Tiểu Vô Ưu, nhưng là Tiểu Vô Ưu lại không chịu đi, phải chờ tới nàng không có đáng ngại mới bằng lòng rời đi.
Vân Khanh giật giật thân thể, toàn thân đều đau, trong lòng hít một hơi lãnh khí, ngoài mặt lại nhìn không ra, nàng ngồi thẳng người đem Tiểu Vô Ưu ôm vào trong ngực, ôn nhu cười cười, “Tiểu Ưu, sáng sớm đã dùng qua đồ ăn sáng chưa?”
Lông mi Tiểu Vô Ưu thật dài dính chút nước mắt, nháy mắt một cái nhìn Vân Khanh, phảng phất xác định nàng không có việc gì mới sít sao nhảy vào trong ngực Vân Khanh, lên tiếng khóc lớn, kiệt lực khàn giọng cơ hồ muốn thở không nổi.
Vân Khanh đau lòng vỗ lưng nàng trấn an, “Tiểu Ưu, mẫu thân không sao, thật sự không sao, con đừng khóc…” Nàng không biết dỗ hài tử, tới tới lui lui chỉ có đôi câu như vậy, lại an ủi Tiểu Vô Ưu khóc càng thêm thương tâm.
Rất khó tưởng tượng, thân thể nho nhỏ kia là cái gì mà phát ra tiếng khóc to rõ như vậy, con bé ôm chặt lấy eo Vân Khanh, khóc khóc thút thít không ngừng, “Nương… Nương… Nương…” Nàng kêu, phảng phất một giây sau Vân Khanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-tuong-phu-nhan/2268540/quyen-1-chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.