Edit: Trảm Phong
Vừa rạng sáng ngày thứ hai Vân Khanh liền bị một hồi tiếng động lớn huyên náo đánh thức, cơ hồ là lập tức liền sinh ra ý muốn mắng mỏ giận dữ, nàng khẽ nhíu chân mày, tinh thần lại có chút hoảng hốt, phục hồi tinh thần lại mới nhớ tới nàng hiện tại đã không phải là hoàng hậu cao cao tại thượng kia, mà là một Vân gia đại tiểu thư không người nào hỏi thăm.
Một thân quần áo trong, nàng chậm rãi ngồi dậy, xuyên thấu qua màn lụa lờ mờ nhìn ra phía ngoài nhưng lại là một mảnh mông lung, chỉ có tiếng huyên náo bên tai vẫn không ngừng nghỉ như cũ.
Nhấc mạn xuống giường, trong phòng đồ cổ tranh chữ trân quý tùy ý có thể thấy được, gốm sứ ngọc khí yên lặng nằm ở trong hộp báu, nhìn qua lạnh như băng lại vô tình. Nhíu mày nhìn xem gian phòng không có một bóng người, Vân Khanh đi đến trong tủ treo quần áo xuất ra một món váy dài nguyệt bạch sắc thêu đồ án U Lan, sợi tóc chưa vấn liền đi ra cửa.
“Các ngươi đang làm cái gì?” Vân Khanh làm hoàng hậu rất nhiều năm, trên người tự có uy nghiêm, vẻ mặt không giận tự uy làm cho mấy người khắc khẩu đều ngừng nói.
“Tiểu thư, bọn nô tài này cũng quá kiêu ngạo, sáng sớm làm việc không gọn gàng còn chưa tính, Chu má má bất quá nói bọn họ vài câu, mỗi người đều đỏ mắt muốn cãi lại, quả thực là tức chết người.”
Ngân Tâm không đợi Vân Khanh đặt câu hỏi liền nổi giận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-tuong-phu-nhan/2268456/quyen-1-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.