Edit: Trảm Phong
Vân Khanh cùng Bạch Thanh Tiêu cùng nhau đến chỗ Bạch phủ đỗ xe ngựa, bởi vì Bạch Thanh Tiêu không có công danh trong người, cho nên hắn cưỡi xe ngựa rất là bình thường, rèm vải màu xanh đơn giản, vách tường xe khắc hoa chạm rỗng, vô cùng đơn giản lại lộ ra ấm áp nhàn nhạt.
Lên xe ngựa mới phát hiện trong đó có khoảng trời riêng, trên nệm xe ngựa bông vải chiên thật dầy, dù cho xe ngựa lại lắc lư thế nào, người ở bên trong cũng sẽ không cảm thấy khó chịu. Trong xe ngựa đốt hạnh hương nhàn nhạt, tươi mát hợp lòng người.
“Thanh Tiêu ca ca, huynh muốn đi đâu?” Ngồi trong xe ngựa, nhìn xem Bạch Thanh Tiêu đem nàng dàn xếp tốt liền muốn xuống xe ngựa, Vân Khanh liền vội vàng hỏi.
“Ta ở bên ngoài đánh xe.” Bạch Thanh Tiêu đem mành xe kéo xuống, ôn nhu nói, “Trên người của muội đều ướt đẫm, không thể lộ ra, nếu không lại dính vào phong hàn.”
Trong lòng Vân Khanh ấm áp, hiểu là vì cô nam quả nữ cùng một chỗ trên xe ngựa truyền đi đối với khuê danh của mình có tổn hại hắn mới nhân nhượng như vậy, lại giữ chặt cánh tay của hắn, nhẹ giọng nói, “Thanh Tiêu ca ca, thanh giả tự thanh trọc giả tự trọc, ta và huynh thẳng thắn vô tư, ta không sợ người khác đồn đãi nhảm nhí, huống chi…” Vân Khanh mím môi cười một tiếng, trêu chọc nói, “Huynh chỉ mặc một món áo đơn ở bên ngoài đánh xe, vạn nhất bị tiểu thư khuê các nhà ai chứng kiến, cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-tuong-phu-nhan/2268443/quyen-1-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.