Chương trước
Chương sau
Edit : Tiểu Linh Đang.

Giờ phút này, Tiểu Bạch Bạch đang xù lông ,đầu cố gắng chui ra bên ngoài, ánh mắt đáng thương kia hề hề ngập nước chớp chớp, giống như phải chịu rất nhiều thống khổ.

Nhìn Khuynh Đỉnh Thiên gia tăng lực đạo tay trên cổ nó, Khuynh Lăng giật mình. Nàng như thế nào lại quên mất, cha mình là người có võ . Mà việc làm hắn thích nhất, chính là uy hiếp người khác.

Nay hắn cố ý làm cho nàng nghe thấy tiếng kêu của Tiểu Bạch, hiển nhiên là muốn làm cho nàng theo lời của hắn nói tiếp.

Như vậy, cũng dễ dàng có thể giải thích vì sao hắn lại xuất hiện ở chỗ này .

"Cha, người cư nhiên đã ở đây!" Làm như khi nghe Khuynh Đỉnh Thiên lên tiếng mới phát hiện sự tồn tại của hắn, Khuynh Lăng trên mặt là tươi cười, rất ngọt ngào hạnh phúc, "Cha tất nhiên là lo lắng cho nữ nhi mới đến trước một bước."

"Tứ tiểu thư, ngươi thật sự biết hung phạm là ai?" Tiền Tri phủ nghe được Khuynh Đỉnh Thiên nói như thế, ánh mắt sáng lên, tầm mắt vừa mới mong mỏi An Lịch Cảnh, lập tức liền không hề chớp mắt chuyển dời đến trên người Khuynh Lăng,dẫn đến sự không thoải mái ở An Lịch Cảnh.

Hắn chán ghét người khác dùng ánh mắt nóng bỏng như vậy xem nữ nhân của hắn.

"Ta đã có manh mối của thủ phạm, nhưng chứng cớ còn không có chính xác. Đại nhân có thể cho ta thời gian ba ngày thu thập một chút đủ để lập án căn cứ chính xác không?" Nàng trời sinh tính tình lười nhác nhưng thích ứng được trong mọi tình cảnh.Chuyện không phải là của nàng, nàng tuyệt đối sẽ không quan tâm. Nhưng đối với chuyện của Tiểu Bạch Bạch, nàng lại không thể không quản. Tuy rằng không biết dụng ý của cha, nhưng hắn đơn giản là muốn làm cho nàng theo hắn. Cho nên,nàng cũng chỉ biết dùng cách này để kéo dài thời gian.

"Ba ngày..." Tiền Tri phủ hơi chút trầm ngâm. Nay kỳ hạn chỉ còn lại bốn ngày, nàng muốn thời gian ba ngày, cùng kỳ hạn Hoàng Thượng cấp cũng không xung đột, thật ra có thể đồng ý, nhưng so với trước mắt không có đầu mối chỉ có thể lo lắng thánh nhan giận dữ, đầu mình khó có thể giữ được tới cùng. Toan gật đầu một cái, vui vẻ đáp ứng,bỗng nhiên mới phản ứng lại đây vị tứ tiểu thư này là người không nhìn thấy, lại nghiêm mặt nói, "Được, hết thảy mong chờ vào tứ tiểu thư ."

"Tiền đại nhân, nương tử của tiểu nhân nếu đã nguyện ý trợ giúp phá án, tiểu nhân đương nhiên là không thể lạc hậu. Khẩn cầu Tiền đại nhân cho phép tiểu nhân hiệp trợ ngài."

Tao nhã nhanh nhẹn, long trời lở đất.

Lời An Lịch Cảnh vừa nói ra, người còn ngồi ở vị trí trên dùng thế lực bắt ép Tiểu Bạch Bạch là Khuynh Đỉnh Thiên thân mình run lên, tay cũng run lên, con mắt lúc này mới nhìn về phía nam tử bị hắn xem nhẹ. Trên nét mặt già nua là thần sắc sâu xa khó hiểu.

Mà Tiểu Bạch Bạch đang dưới chưởng của hắn, nguyên bản nên thở hổn hển, lúc này cả người tuyết trắng toàn bộ đều xù lên, tiểu tâm can cũng run lên. Vì sao, nó cảm giác vị chủ nhân bên cạnh này trên người mang theo thần lực cường đại? Nên sẽ không đến là vì thu phục nó đi? Không cần đâu! Nó mới sống hai trăm năm, còn chưa có tu thành hình người dọa chủ nhân nhảy dựng đâu.

"Nhạc phụ đại nhân, tiểu tế An Lịch Cảnh, là phu quân của Lăng nhi." An Lịch Cảnh tuy rằng chú ý tới bộ dáng đang hoảng sợ của Tiểu Bạch Bạch, nhưng căn bản không để ở trong lòng, chính là khom người chắp tay, hướng Khuynh Đỉnh Thiên tự giới thiệu.

"Cha, đừng nghe hắn nói bậy, nữ nhi căn bản là không biết hắn."

Đều nói giải thích chính là che giấu, lúc này Khuynh Lăng cuối cùng cũng đã nếm một phen tư vị trong đó.

Nhìn Khuynh Đỉnh Thiên bất động thanh sắc đánh giá An Lịch Cảnh giống như không chút không hờn giận, ngược lại cả người hiền lành đứng lên, Khuynh Lăng mặt ngoài không biểu cảm nhưng trong lòng không khỏi muốn nhéo An Lịch Cảnh một phen hung hãn.

Bình thường thanh âm cha nàng rất hòa ái nhưng vẫn luôn cất dấu âm mưu, nàng đã sớm lĩnh hội qua. Cho nên nay nhìn thấy vẻ mặt của hắn như vậy cũng là lẽ thường, Khuynh Lăng cảm thấy trong lòng hắn tất nhiên là có thêm lý do gì đó.

"Lịch Cảnh a, thì ra Lăng nhi đã sớm cùng ngươi tự định ra chung thân giải quyết xong còn gạt ta người phụ thân này. Ai, đúng là có con gái lớn không thể giữ."

Nghe Khuynh Đỉnh Thiên đối với An Lịch Cảnh xưng hô vô cùng thân thiết như vậy, Khuynh Lăng chỉ cảm thấy cả người đều nổi da gà , nhưng mà đối tượng bị xưng hô lại hồn nhiên bất giác, ngược lại tỏ vẻ một bộ con rể hiền đức khiêm tốn, cùng nhạc phụ đại nhân nói chuyện .

"Nhạc phụ đại nhân có lễ, tiểu tế ít ngày nữa muốn cưới Lăng nhi. Án tử này, không nhọc Lăng nhi quan tâm , tiểu tế cam đoan một ngày sau sẽ tróc nã hung thủ để quy án, làm đại lễ đón dâu."

Nàng nói ba ngày, hắn lại nói chỉ cần một ngày.

Nhìn nam nhân kia cười đến ấm áp, Khuynh Lăng yên lặng nắm chặt tay, xem ra này đồ đăng đồ tử này, quả nhiên là muốn cùng nàng so đo !

Tốt, thật đúng là rất tốt!

Thực ra lần này nàng muốn cùng hắn phân chia cao thấp thắng thua!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.