“Hắn nói, làthật ?” Chỉ một câu , Khuynh Lăng nước mắt ròng ròng , một tia máu bừnglên xẹt qua dây đàn , nháy mắt lại biến mất không thấy.
Nhìn tất cả mọi người đem hy vọng ký thác lên bản thân mình , ánh mắt của AnLịch Cảnh trầm xuống , nhiều cân nhắc xet qua trong lòng, làm cho đầu đã nhẹ đi chút ít: “ Ta cùng với Chi Đình hai người ái mộ nhau , sớm đãđịnh tình.”
Khuynh Lăng , vĩnh viễn đều là người không rành sự tình như lúc trước khi cùng hắn ở chung , hỏi một câu làm cho mọi người đều xấu hổ: “Ngươi đã sớm đem thân thể của nàng nhìn qua, ngươi đã sớmđem thân thể nàng sờ qua , ngươi đã sớm đem thân thể của nàng chiếm lấy , ngươi đã sớm cùng nàng …Song tu qua?”
“…Là.”Hai bàn tay hắn ởống tay áo sớm đã nắm chặt, lộ ra rõ gân xanh , muốn nói ra điều gì đó , nhưng cuối cùng vẫn giữ im lặng .
Trái tim nàng không chịu được khống chế co rụt lại , đó là sự đau xót đến khôn cùng , giống như muốntheo trái tim tràn ra, cảm giác lạnh lẽo xuyên tận vào trong đáy lòng .
Khuynh Lăng ôm chặt đàn Phục Hi , đau lòng đến mức làm cho mình ngã khụy xuống .
Khi tất cả mọi người đều nghĩ đến nàng sắp rơi lệ , nàng lai thê lương cười: “Nếu là như thế , ta đây liền giết nàng.”
Khuynh Lăng phi thân lên, đầu ngón tay cầm đàn khẽ nhúc nhích , hướng tới cô gái đang nằm trong ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-tuong-phu-nhan-khong-the-sung/2428429/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.