Lăng Hoằng cũng không hiểu được vì sao hắn đồng ý cho một cô nương hoàn toàn không biết thân phận bối cảnh đi theo bên người hắn,truy tìm phương hướng Diêm tướng quân
Là vì nàng có diện mạo giống như đúc Bùi Tư Kiều? Hay vì nhiều ngày qua nàng nguyện ý nghe hắn tâm sự nổi khổ tâm tư,giúp hắn giải quyết phiền não trong lòng? Tóm lại mặc kệ nàng ta lương thiện hiểu ý người cỡ nào không thể dao động địa vị Bùi Tư Kiều ở trong lòng hắn.
Ngoài cửa sổ bắt đầu mưa tầm tả,Lăng Hoằng ngơ ngác nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ,rơi vào ảo tưởng……
Có một năm,hắn bảy tuổi,Bùi Tư Kiều chính tuổi,thân là thái tử hắn cùng đám người hoàng gia đến Vĩnh Sơn săn thú.
Nhưng mà thời điểm săn bắn,hắn lại bị lạc sâu trong rừng rậm.
Cho đến đêm khuya,hắn vẫn mờ mịt đi chung quanh trong rừng.
Gió gào thét bốn phía đó là điềm báo sắp có mưa to.“Ầm ầm ầm” Một tia chớp màu trắng như chém không trung ra làm hai.
Lúc ấy Lăng Hoằng còn nhỏ chịu hoảng sợ không nhỏ,kích động không thôi.
Gió thổi đến thân cây lảo đảo,tia chớp lại tựa như phân ra cả vùng đất.
Lăng Hoằng núp bên cạnh cây đại thụ,cuộn lại cơ thể,lấy tay ôm chặt lỗ tai.
Giờ này khắc này hắn thật sự rất sợ,bên cạnh hắn lại không có lấy một người bảo hộ hắn,hắn hiện tại không biết làm sao,hắn cũng không có ai để dựa vào.
“Hoằng điện hạ,Hoằng điện hạ……” Có thanh âm quen thuộc đang hô hoán tên hắn.Giống một gốc cây cứu mạng rơm rạ.
“Ta…… Ta ở đây……” thanh âm run rẩy so
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-tuong-ngoan-ngoan-dung-chay/122560/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.