Khi Bùi Tư Kiều tỉnh lại mặt trời đã xuyên đến một nơi khác biến mất tại phía chân trời,từ miệng người hầu thuật lại y biết Lăng Hoằng đã sớm rời khỏi phủ đệ,hồi cung xử lý sự vụ.
Bùi Tư Kiều trong lòng cảm thấy phiền muộn,mờ mịt,y bất tri bất giác sợ hãi có một ngày Lăng Hoằng thật sự rời khỏi y,không bao giờ quay lại…… Dù sao thế sự khó lường,huống hồ y cùng Lăng Hoằng đều là nam nhân,mà Lăng Hoằng còn là hoàng đế cao cao tại thượng.
Có thể nói nữ tử khắp thiên hạ mặc hắn chọn lựa,hậu cung ba ngàn mặc hắn sủng hạnh.
“Chờ đến một ngày y lớn tuổi nhan sắc không còn,hắn sẽ quên y!” Bùi Tư Kiều trong lòng thở dài,trong mắt cũng chảy ra nước mắt.
Y nhẹ nhàng lau ướt át khóe mắt, nhu tình như nước vuốt ve vùng bụng hơi nhô cao:“Hài tử a!Hài tử,phụ thân nên làm gì bây giờ?”
Bùi Tư Kiều cũng không biết bản thân rốt cuộc từ khi nào khởi trở nên đa sầu đa cảm,lo được lo mất…… tất cả đều vì nam nhân kia.
Đêm khuya yên tĩnh,y buồn bã không thôi khiến bản thân không thể yên giấc,bụng thình lình đau đớn,sắc mặt y thoáng cái xanh mét.
Trong lúc hỗn lộn y nhớ tới một truyền thuyết xa xưa……
Sáng sớm hôm sau,Lăng Hoằng thượng triều không thấy thân ảnh Bùi Tư Kiều,trong lòng còn cảm thấy vui mừng,y rốt cuộc hiểu chuyện biết nghe lời. Sao biết? Khi hắn đến phủ Thừa Tướng lại tìm không thấy bóng dáng Bùi Tư Kiều,đám người trên dưới quý phủ đều không biết chủ tử bọn họ rốt cuộc đã đi đâu,hắn đợi ước chừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-tuong-ngoan-ngoan-dung-chay/122558/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.