Đến sáng ngày hôm sau, mặt trời lại vừa hé, Giai Kỳ như cũ, thức dậy trước Cửu Thành Ưng, lại bắt đầu tập luyện cơ thể.
Cửu Thành Ưng bị tiếng thở mạnh của cô đánh thức, trông thấy Giai Kỳ khỏe khoắn như chưa từng bị thương, còn đang quơ tay múa chân trước thành ban công, anh có lòng nhắc nhở.
" Sở Giai Kỳ tập thì tập ít thôi!
Trên người cô có tận bảy phát đạn đấy! "
" Nếu cô tập luyện quá sức sẽ dẫn đến vết thương hở ra đó! " Cửu Thành Ưng như một bác sĩ, khoanh hai tay trước ngực, chăm chăm đôi mắt nghiêm nghị của mình sang cô.
Nghe tiếng Thành Ưng, Giai Kỳ lại vờ như kẻ điếc, gạt bỏ những lời đó của anh, tiếp tục vận động, những động tác cực khó, cứ như cố tình chọc tức Cửu Thành Ưng.
Vì, Giai Kỳ được huấn luyện trong phòng thí nghiệm, tư tưởng dị hợm ăn sâu vào trong trí não cô, những vết thương chưa đi tới xương tủy thì không cần phải lo lắng, chỉ trừ phi cô đứt lìa một phần cơ thể nào đó thì mới cần nghỉ ngơi.
Hết lần này đến lần khác Cửu Thành Ưng bị cô bơ đẹp, anh đã quen, nhưng vẫn chưa thích nghi với việc cô ăn bận mát mẻ múa may trước mặt anh. Như thể, Cửu Thành Ưng sau này không cần ăn sáng, nhìn Giai Kỳ thôi anh đã thấy no.
Những giọt mồ hôi nhễ nhại tuông từ khuôn ngực bốc lửa của Giai Kỳ, làm mắt Cửu Thành Ưng không ngừng chú ý, miệng mỏng của anh còn chóp chép vài cái.
Đằng sau lớp áo thun mỏng kia, hai nụ hoa nhỏ dựng đứng, như mời gọi môi của Cửu Thành Ưng khám phá.
" Anh tém lại cái bản mặt háo sắc của anh đi! " Giai Kỳ bỗng cất tiếng, kéo Cửu Thành Ưng trong mơ mộng thức tỉnh.
" Gì chứ? Cô tưởng mình đẹp lắm sao?
Sở Giai Kỳ bổn Thừa tướng chẳng thích cái loại con gái ngực lép như cô đâu! " Cửu Thành Ưng luống cuống, buộc miệng nói đại, lấp liếm đi sự thật.
Sở Giai Kỳ cười khẩy, bị những lời lẽ kia khiêu khích, sải bước vào trong, đứng ngay trước mặt Cửu Thành Ưng, ưỡn ngực thách thức.
" Nói tôi lép! Bóp thử xem coi có lép không? " Giai Kỳ cố tình đưa ngực đập gần sát mặt Cửu Thành Ưng, ép anh hoảng hồn, lùi người.
" Sở Giai Kỳ cô thật mất nết!
Có cô gái nào lại bảo đàn ông bóp ngực mình không? " Cửu Thành Ưng quát tháo, không giấu nổi nét mặt lúng túng, ngượng ngùng.
Hai nụ hoa kia có chĩa thẳng tới mặt anh, không muốn nhìn thì cũng bị bản năng trong tâm trí anh ép nhìn.
Giai Kỳ càng thêm đắc chí, nhích người tới gần Cửu Thành Ưng lần nữa, thô bạo nắm lấy đầu anh, kéo vào môi cô, thì thầm.
" Anh nói tôi mất nết...
Vậy...
Thừa tướng đại nhân phán xét ngực của tôi thì gọi anh là thứ gì? " cô bắt bẻ, cố tình xiết chặt tóc Cửu Thành Ưng.
Tự dưng ăn phải muối mặn, Cửu Thành Ưng mấp máy không nên lời, lần nào cũng bị Sở Giai Kỳ móc họng, cô như khắc tinh mà ông trời phái xuống, đàn áp anh, dù có tức giận đến mấy cũng không dám đối chọi với cô.
Giai Kỳ được thế, thả tay đứng thẳng người, khoanh hai tay trước ngực, nở nụ cười của kẻ chiến thắng, rồi cô quay sang sofa, định gở băng cũ, thay băng mới.
Cửu Thành Ưng đột ngột la lên, cản hành động của cô.
" Sở Giai Kỳ, cô đang làm cái gì vậy? "
" Thay băng! " Giai Kỳ đáp nhanh, tay đang kéo áo, lộ chân ngực lại thả ra.
Đôi mắt cô nhìn Cửu Thành Ưng chòng chọc, người đàn ông kia bất lực, đập tay vào mặt mình, nhắm nghiền hai mắt chỉ tay còn lại về phía Giai Kỳ.
" Cô đang không mặc đồ lót đấy!
Định lột ra như vậy trước mặt đàn ông sao? "
" Chẳng phải chúng ta sắp là vợ chồng sao?
Tập làm quen đi! Trước sau gì cũng thấy! " Giai Kỳ trả lời, một cách thẳng thừng, không có chút e ngại, cũng chẳng có lòng tự tôn.
Cửu Thành Ưng thêm phần khó chịu, biết cô không có cảm xúc, nhưng anh không thể để cô thiếu hiểu biết như vậy. Thế là, Cửu Thành Ưng gắn chân giả vào, đi tới chỗ Giai Kỳ, ậm ừ vài tiếng, quyết định phải giảng dạy lại kiến thức của một con người cho cô hiểu.
" Sở Giai Kỳ, tôi và cô vẫn chưa là vợ chồng...
Không nên! " anh lắc đầu.
Ánh mắt ngờ nghệch chăm chăm vào anh không chớp.
" Cô có thích tôi không? " Cửu Thành Ưng vịn lấy hai bả vai Giai Kỳ, dò hỏi.
Giai Kỳ hiển nhiên lắc đầu, anh lại tiếp tục hỏi.
" Vậy có yêu không? "
Cô gái nhỏ vẫn lắc đầu, Cửu Thành Ưng liền nở nụ cười miễn cưỡng, vỗ * bộp bộp * lên vai Giai Kỳ như tán thưởng.
" Vậy thì đúng rồi!
Không thích! Không yêu đừng có tự tiện cởi đồ như vậy! " anh gằn giọng, nhắc nhở cô, còn nhắm vào gần lỗ tai cô mà nói.
Tưởng chừng, như vậy là ổn, ai ngờ Giai Kỳ lại ngây thơ hỏi ngược lại, khiến Cửu Thành Ưng đứng hình.
" Thích là gì? Yêu là gì? "
" Ưm... " Thành Ưng lại do dự, Giai Kỳ ở trước mặt anh quả là một người vô cảm, anh không thể giải thích ngay thứ cảm xúc nâng cao đó của con người.
Giai Kỳ trông chờ mãi, không nghe Cửu Thành Ưng trả lời, tự hiểu, có lẽ giống với đau, cô phải cảm nhận được nó, mới biết được cảm xúc đó là gì.
" Sở Giai Kỳ! " Cửu Thành Ưng bỗng gọi.
Sở Giai Kỳ lập tức phản ứng, nghiêng đầu dõi theo khuôn miệng mỏng của anh.
" Nếu cô muốn lấy lại cảm xúc thật...
Cô phải ngoan ngoãn nghe lời tôi... " Cửu Thành Ưng chống gối, điệu bộ nho nhã lạ thường.
Như thể, Giai Kỳ nhìn vào không thấy được ý xấu của anh, mặc dù cô đoán được anh đang lợi dụng chuyện này để trả thù cô.
" Được! " Giai Kỳ cuối cùng lựa chọn đồng ý.
Nhưng, cô không thể không phòng bị Cửu Thành Ưng, liền mở miệng cảnh cáo anh lần nữa.
" Cửu Thành Ưng anh đừng quên trong thời gian này tôi không thể giết anh...
Nhưng một năm sau thì khác...
Đừng giở trò! " Giai Kỳ đưa hai ngón tay chỉ vào mặt mình chuyển sang người Cửu Thành Ưng, làm hành động nhắc nhở.
Nghe đến đó, anh như thêm phần thắng, nhướng bên chân mày này chuyển đến bên chân mày khác, còn cười nhếch mép. Lần này, hào quang mĩ nam của anh như được tỏa sáng, Giai Kỳ phải thầm công nhận nhan sắc của anh.
" Được rồi! Cô ở đó thay băng đi! Tôi ra kia đứng! " Cửu Thành Ưng vỗ lên đùi mình, trực tiếp đứng lên.
" Nhớ kĩ chúng ta chưa phải là vợ chồng! Đừng có tự tiện! "
" Vậy thì đợi đến lúc đính hôn tôi mới được làm vậy phải không? " Giai Kỳ lại hỏi khó.
" Không! " Cửu Thành Ưng đập tay vào mặt lần nữa, đau đầu với cô, không biết phải giải thích như thế nào.
Trên thực tế, Cửu Thành Ưng và Giai Kỳ không hề có tình cảm với nhau, dù đính hôn với nhau anh cũng không muốn chạm vào cô.
Thế nhưng, đâu đó trong trí óc cô gái kia, bị ghim vào đầu những lí thuyết, vợ chồng thì không có gì phải giấu giếm, kể cả chuyện quan hệ đối với Giai Kỳ cũng có thể sẵn sàng làm, cô coi nó như một nhiệm vụ. Bản thân cô bị những thứ lí thuyết ấy trói buộc, rất khó để Cửu Thành Ưng có thể giúp cô thấu hiểu.
" Giai Kỳ...cô phải học có cảm xúc trước đi đã... " anh khó khăn mở lời.
Đương nhiên, Sở Giai Kỳ không hiểu ý anh, dùng lời lẽ của riêng mình đối lí với anh.
" Tôi tất nhiên sẽ học...
Nhưng...Cửu chủ có bảo, tôi phải dành tất cả sự yêu thương cho anh...nên... "
" Đúng là ông nội bảo chúng ta dành tình cảm cho nhau...
Nhưng Giai Kỳ, cô có hiểu yêu thương là như thế nào không?
Cách cô thể hiện nó là gì? " Cửu Thành Ưng cướp lời Giai Kỳ, bức xúc lên tiếng, anh không muốn cô làm bất cứ điều gì cũng điều theo mệnh lệnh.
" Bảo vệ anh! " Giai Kỳ bình thản đáp, cô nhìn thẳng vào mắt Cửu Thành Ưng, tiếp tục moi móc ra những gì mình học để nói.
" Tôi sẽ giết hết những kẻ muốn hại anh!
Bảo vệ anh! "
" Sở Giai Kỳ đó không phải là yêu thương thật sự...
Cô giống một con chó bảo vệ chủ hơn là một người vợ ở bên cạnh chồng " Cửu Thành Ưng càng nói càng nặng lời.
Bỗng, anh khựng lại ở câu nói ấy, anh biết Giai Kỳ được huấn luyện với chó sói, nên cô từ đã xem mình là chó sói, nghe theo lệnh chủ nhân làm việc. Anh không muốn chạm vào quá khứ đau buồn ấy, thế nhưng Giai Kỳ lại chẳng để tâm lời anh nói.
" Tôi là chó sói! Anh nghĩ như vậy cũng đúng thôi! " cô thừa nhận, khiến Cửu Thành Ưng rơi vào bế tắc.
Điều này, càng khiến anh muốn cuộc hôn nhân này sớm kết thúc, anh không thể lấy một người vợ không có cảm xúc thật, và càng không thể chính tay hủy hoại đi cuộc đời của một cô gái vô tri.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]