" Thừa tướng mệt sao? " Giai Kỳ đạm mạc hỏi, tay không quên vuốt ve cưng nựng mấy chú chó bên cạnh.
Cửu Thành Ưng nghe cô hỏi, " ừ " một tiếng lạnh nhạt như giận dỗi Giai Kỳ, đôi mắt nhỏ của anh còn to gan liếc xéo cô ngay trước mặt Âu Ngọc Linh.
Giai Kỳ biết tỏng suy nghĩ non nớt của anh, cố tình chơi Cửu Thành Ưng một vố.
" Thừa tướng mệt mỏi như vậy...
Âu tiểu thư, làm phiền cô đưa ngài ấy về phòng nghỉ ngơi nhé!
Sẵn tiện chăm sóc ngài ấy luôn nhé! " Giai Kỳ đẩy đưa, nở nụ cười thân thiện với Âu Ngọc Linh, tạo thiện cảm với tình địch.
Câu nói cùng biểu cảm kì lạ, khiến hai con người kia chưng hửng, nhất là Cửu Thành Ưng, bị cô ngang nhiên đẩy cho Âu Ngọc Linh, khó chịu ra mặt. Ánh mắt anh bỗng chốc tối sầm, tức giận mà lớn tiếng gọi ba chữ " Sở Giai Kỳ! ". Tiếng nói mang theo nộ khí của anh, mang theo uy nghiêm của một Thừa tướng, hằn học với Giai Kỳ.
" Sở Giai Kỳ ai cho cô cái quyền quyết định đó vậy? "
" Vậy thì tôi phải làm sao? " Giai Kỳ lập tức cướp lời, đứng bật dậy, ngẩn mặt đối chất với Cửu Thành Ưng.
Sát khí của anh rất oai nghiêm, đứng trước ai cũng phải cúi người, run sợ trước anh, nhưng cái sát khí ấy mãi mãi chẳng thể so bì với Giai Kỳ, dù cô không bỏ mảnh vải che đậy đôi mắt thì hơi thở, và khí chất ngút ngàn của cô đủ đè
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-tuong-hon-the-ngai-la-vat-thi-nghiem/2933224/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.