Cửu Thành Ưng cười mỉa mai, xem ra những gì anh nghĩ về Giai Kỳ quả không sai, cô vô cảm, dù bây giờ anh có khóc trước mặt cô, cũng chẳng đổi lấy được một tí đồng cảm từ cô.
Anh ngồi thẳng, sải hai chân, tựa đầu vào thành tường, thở một hơi nặng trịch, muốn nhắm mắt tìm kiếm sự bình yên.
Lúc này, Giai Kỳ lại đột ngột mở miệng, lên tiếng.
" Cửu Thành Ưng ít ra anh vẫn từng được yêu thương... "
" Dù mất đi bố mẹ, anh vẫn còn ông nội!
Không như tôi, ngay cả người thân tôi cũng chẳng nhớ nổi! " Giai Kỳ sờ vào mảnh vải bịt mắt, hơi thở nặng nề kèm theo sau, lời nói cô vừa thốt ra chẳng hiểu tại sao lại nói thế.
Chỉ biết, khi Cửu Thành Ưng kể về quá khứ, trong lòng cô rất khó chịu, nó không giống với cảm giác đau mà cô từng học, như thể đâu đó trong trái tim cô thiếu đi một mạch máu, ngột ngạt vô cùng khiến cô nhớ lại những ngày tháng bị người Nhật thí nghiệm.
Mà, Cửu Thành Ưng bị lời nói đó, làm kinh ngạc, mở mắt quan sát Giai Kỳ, người con gái kia vẫn giữ trạng thái lạnh như băng không thay đổi, thế nhưng anh lại nhìn ra, hình như Giai Kỳ cũng biết buồn.
" Giai Kỳ!
Kể tôi nghe câu chuyện của cô đi! " Cửu Thành Ưng mở lời, muốn nghe quá khứ của Giai Kỳ từ chính miệng của cô, cảm nhận sâu hơn.
Tất nhiên, Giai Kỳ bây giờ suy nghĩ rất đơn giản, chẳng ngại bộc bạch ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-tuong-hon-the-ngai-la-vat-thi-nghiem/2933216/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.