" Ưm... "
Giai Kỳ tỉnh dậy sau cơn mê, lồm cồm ngồi dậy, căn phòng kín mít, chẳng có lấy một chút ánh sáng, cả người cô đau đớn, từng sợi dây thần kinh như bị tê liệt, khiến đầu cô choáng vài giây. Sau khi dùng tay trấn tĩnh, lại cảm nhận tiếp cơn đau thể xác, bụng của cô bị kim đâm chưa hết nhức nhói, nhất là ở sau vai, còn bị đâm một nhát khá nặng, chưa thể thích nghi.
Tiếng * leng keng * của xích sắt âm vang, Giai Kỳ vẫn bị xích lại như một nô lệ, trên cổ còn đeo một sợi xích nhỏ khác, nặng nề cực kì khó chịu. Quần áo trên người Giai Kỳ đều bị lột sạch, trơ trọi tấm thân nuột nà sau lớp chăn ấm.
" Chị rồi à? "
Giọng nói của Âu Ngọc Linh vang lên, cô ngồi đối diện với Sở Giai Kỳ, nghiêng người tựa vào thành ghế, trong tay còn cầm thứ gì đó nhìn không rõ. Ánh sáng ở nơi này quá mờ nhạt, mắt của cô giảm đi thị rất nhiều, không còn tinh tường như ngày xưa, chẳng đủ để Giai Kỳ nhìn rõ Âu Ngọc Linh trong góc tối ấy.
" Âu Ngọc Linh, cô đang làm cái trò gì đây? "
Giai Kỳ hằn giọng, dần mất hứng thú với trò chơi này, giựt đứt những sợi dây xích một cách bá đạo, thanh âm chói tai vang * cành cành * như tiếng súng trong căn phòng kín mít này.
Rõ ràng, Âu Ngọc Linh biết những thứ kia hoàn toàn vô dụng với Giai Kỳ, vậy mà vẫn dùng chúng trói buộc cô như nô lệ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-tuong-hon-the-ngai-la-vat-thi-nghiem/2933202/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.