Chương trước
Chương sau


Giai Kỳ chặn anh lại, lắc đầu ám hiệu, lúc này Cửu Thành Ưng mới bình tĩnh, tiếp tục ban lệnh, tước bỏ đi chức vị của thiếu tá ấy. Đồng thời sao này anh sẽ không bao giờ cho phép quân doanh của mình chơi bời lêu lổng như hôm nay, phải chấn chỉnh lại toàn bộ quân ngũ.

Không một ai dám ý kiến, sau trận thi đấu, họ đã lĩnh được một bài học, không dám xem thường phụ nữ.

Cô gái nhỏ đứng cạnh Cửu Thành Ưng, đợi anh xử phạt xong, lúc này mới buông thả cơ thể bị nước làm suy yếu thể lực, bất giác ngả nghiêng.

" Giai Kỳ ! " Cửu Thành Ưng đỡ lấy người Giai Kỳ, bế sốc cô lên ngay.

Cơ thể nhỏ lạnh toát, âu cũng vì cô đang ướt, đồ trên người hoàn toàn chẳng còn chỗ nào khô ráo, Cửu Thành Ưng ôm chắc cô trong tay, hạ giọng, cố động viên cô.

" Giai Kỳ, cố lên ! Chúng ta sắp về đến đất liền rồi ! "

" Ưm... " tiếng thở của Giai Kỳ nặng nề, cô đang rất lạnh, hơi thở phát ra tạo thành làn khói có thể thấy rõ trong không khí.

Con tàu lái về đất liền nhanh chóng, Cửu Thành Ưng vào trong quân doanh, vào căn phòng dành riêng cho anh, đặt Giai Kỳ vào bồn tắm, cởi hết bộ đồ ướt ra khỏi người cô.

Người phụ nữ của anh, vừa lạnh vừa mệt, không phản đối hành động của anh, ngồi im trong bồn tắm, ghi nhớ từng cử chỉ ấm áp của Cửu Thành Ưng dành cho cô.

Tiếng dòng nước ấm xả xuống nhẹ nhàng, Cửu Thành Ưng dùng khăn, kì cọ người Giai Kỳ thật sạch, tránh nước mặn làm tổn hại da cô, phần tóc dài dính đầy cát biển, được anh cẩn thận, gội sạch sẽ.

Mỗi một phút một giây, Cửu Thành Ưng luôn canh chừng mực nước ấm, không để nó nguội lạnh làm Giai Kỳ hạ thêm thân nhiệt. Xong xuôi, anh lập tức cuộn cô gái kia vào tấm khăn bông ấm, bòng cô ra chiếc giường riêng của mình.

Trong quân doanh, phòng riêng của một Thừa tướng luôn được trang hoàng đầy đủ, chăn ấm nệm êm, Giai Kỳ cuộn tròn cơ thể trần như nhộng trong chăn, như trong một cái kén.

Cửu Thành Ưng lấy ngay một cốc nước ấm, mang đến cho Giai Kỳ hớp vài ngụm, cơ thể nhỏ vẫn đang run, Thành Ưng liền lật chăn, chui vào đó với Giai Kỳ.

" Thừa tướng...anh làm gì vậy ? " Giai Kỳ run run khuôn miệng nhỏ, chất vấn.

" Ngoan nào ! Tôi giúp em sưởi ấm ! "

Người đàn ông lí nhí, thuần thục cởi đồ trên người mình, dùng hơi ấm chính bản thân, sưởi ấm cơ thể đang run lẩy bẩy kia.

Giai Kỳ biết cách giữ ấm này, không từ chối, đợi Cửu Thành Ưng cởi xong đồ liền ôm chặt lấy thân anh.

Hai cơ thể trần, một nóng một lạnh chạm nhau, Giai Kỳ thở một hơi nhẹ nhõm, người của Cửu Thành Ưng rất ấm, hơi ấm ấy tức khắc truyền sang da thịt, truyền sang lồng ngực, làm nóng tạm thời cho cô.

Trái ngược cảm nhận của Giai Kỳ, người cô của lạnh như một tảng băng nghìn năm, truyền hơi lạnh thấu xương đó vào người Cửu Thành Ưng làm anh cũng run lên theo cô.

Bàn tay to lớn không ngừng ma sát vào làn da mịn màng, anh ôm cô rất chặt, xoa tay được lúc cơ thể kia lại khác thường. Dường như không thể giúp Giai Kỳ ổn hơn, thân nhiệt của cô bị hạ quá mức, nước da trắng bệch, run gấp gáp, đầu óc cô gái nhỏ bắt đầu mất đi kiểm soát, ý thức mập mờ.

" Giai Kỳ, em sao rồi ? " Cửu Thành Ưng lây gọi.

Cô lạnh lắm, lạnh đến mức kéo theo anh phải run cầm cập, môi mỏng của anh không khép lại được, bên tai anh còn nghe tiếng răng của Giai Kỳ vì lạnh mà lạch cạch vào nhau.

" Giai Kỳ...em ổn không ? " Cửu Thành Ưng sốt ruột, sờ vào trán cô, nó lại nóng hừng hực, trái với cơ thể cô.

Đây, là hiện tượng gì ? Cửu Thành Ưng chưa từng gặp qua bao giờ, luống cuống cả lên, càng ra sức ôm lấy người Giai Kỳ.

" Lạnh, lạnh quá ! " khuôn miệng nhỏ của Giai Kỳ run rẩy.

Người Giai Kỳ đột ngột trở lạnh hơn, Cửu Thành Ưng hết cách, liền đè lên người Giai Kỳ, đặt xuống môi cô một nụ hôn, chẳng gượng ép, nhưng cô gái kia lại từ chối, đẩy anh ra.

" Cửu Thành Ưng, anh làm cái trò gì vậy ?

Không thấy tôi đang lạnh sao ? " Giai Kỳ thì thào mắng.

" Giai Kỳ, ngoan !

Chúng ta quan hệ, em sẽ hết lạnh ngay ! "

Cửu Thành Ưng thỏ thẻ, đôi mắt long lanh biển tình, bây giờ không phải lúc dục vọng của anh lấn át, mà lòng anh thật sự muốn cứu Giai Kỳ, hạ sách này có thể bị cô cho là hèn hạ, nhưng anh vẫn chấp nhận, vì một Thừa tướng đang luống cuống chẳng nghĩ ra được cách giải quyết khác.

Giai Kỳ ở bên dưới, đương nhiên sẽ từ chối, nhớ đến đêm qua bị anh làm đau, cô sợ toát mồ hôi lạnh, cơ thể cũng bắt đầu có chút hơi ấm, là do bị kích thích tâm trí, cô lắc đầu lia lịa từ chối Cửu Thành Ưng.

" Tôi không cần đâu ! Đau lắm ! " Giai Kỳ kịch liệt đẩy phần ngực rắn rỏi kia ra.

Bấy giờ, sức lực cô rất yếu, không thể đẩy nổi thân xác to lớn ấy, phần đùi thon của cô bị thứ xù xì kia chạm vào, giật bắn người, muốn bật dậy, Cửu Thành Ưng lại ấn cô nằm xuống.

" Giai Kỳ, không đau nữa đâu !

Tôi hứa đấy ! Sẽ không để em đau nữa ! " Cửu Thành Ưng thì thào, giọng điệu có chút gian manh.

Đúng, anh không muốn để dục vọng lấn át vào lúc này, nhưng muốn làm chuyện đó, bắt buộc phải để con quỷ trong anh thoát ra, đồng thời giải thoát dục vọng của mình.

Giai Kỳ ở dưới không mảnh vải che thân, những thứ khiêu gợi liên tục khiêu khích não bộ của Cửu Thành Ưng, làm anh nuốt nước bọt thèm khát liên tục.

" Giai Kỳ, ngoan, tôi đang giúp em mà... "

Anh càn rỡ, đưa môi xuống cổ nhỏ, đặt lên đó nụ hôn, Giai Kỳ không có sức chống trả, bịn rịn bắp tay cuồn cuộn cơ bắp kia, đẩy trong vô lực.

Cửu Thành Ưng để dục vọng lên ngôi, bàn tay hư đốn bóp lấy bộ ngực nảy lửa của Giai Kỳ, vần vò nó, vặn vẹo, tưởng chừng như muốn bóp nát nó như bóp nát một quả cam.

Vật ở giữa hai chân kia liên tục chạm vào khe hở phần đùi mịn, Giai Kỳ nuốt nước bọt, sợ cơn đau đêm qua, cất tiếng ngăn Cửu Thành Ưng lại.

" Cửu Thành Ưng, tôi không cần đâu ! Anh dừng lại đi ! "

Cô nheo đôi mắt hổ phách, dùng hết sức bình sinh chường ra khỏi tấm thân to chắc ấy, Cửu Thành Ưng lập tức kéo cô ngược về.

" Ngoan nào ! Em không muốn đau thì cứ nằm im đi ! " tiếng anh bỗng cộc cằn, âu cũng do dục vọng xâm chiếm, bây giờ chỉ muốn đem người phụ nữ nhỏ kia đè dưới thân thỏa mãn.

Giai Kỳ hướng mắt xuống dưới, thấy thư đen thui kia đang ngẩn cao đầu, chĩa thẳng vào người cô làm cô sợ xanh mặt, nước mắt ứa ra theo dòng cảm xúc.

" Cửu Thành Ưng...đau lắm ! " cô xin anh.

Nhưng, dù có nói thế nào Cửu Thành Ưng cũng không còn giữ vững tinh thần nghe cô, cơ thể nhỏ của cô vẫn còn lạnh, dục vọng của anh đã lên cao, chẳng thể kiềm nén được sự thèm khát.

Cửu Thành Ưng không nhiều lời, bắt lấy đôi môi mọng, hôn đến xơ xác, Giai Kỳ yếu đuối không chống trả được, bị anh công kích không thiếu chỗ đâu.

Hai cơ thể bắt đầu nóng dần, không phải tự nhiên thân nhiệt của Giai Kỳ lại tăng vọt, do cô quá ám ảnh cái thứ làm cô đau, làm đầu óc cô bấn loạn, dẫn đến kích thích tế bào chạy rần rần, thân nhiệt tăng cao.

Cửu Thành Ưng ở bên trên, lầm tưởng chuyện anh làm có ích, thừa thế đàn áp Giai Kỳ, tách rộng hai chân cô ra, anh kéo bàn chân thon thả, mùi da thịt của phụ nữ lúc nào cũng thơm tho, dù Giai Kỳ không xịt nước hoa hay tắm xà phòng thơm phức, thì cái mũi vốn quen mùi hôn thê lúc nào cũng thấy thơm.

" Giai Kỳ bé bỏng ! Ngoan nào !

Tôi không làm em đau đâu ! "

Người đàn ông thỏ thẻ, hôn hít từ đùi trơn mịn lên tới từng ngón chân nhỏ nhắn, trông yêu chiều cực kì, anh dần trượt môi xuống hoa viên nhỏ xinh của Giai Kỳ, công kích vào nó.

" Ưm... " tiếng của Giai Kỳ nỉ non, hai tay nắm lấy tóc của Cửu Thành Ưng.

Biết rằng, giờ đây cô khó lòng từ chối anh, đành buông lỏng cơ thể, ít chịu đau đớn hơn.

Cửu Thành Ưng phá phách hoa viên bên dưới, đến khi nào dịch vị tràn ngập miệng, lúc này anh mới chịu dừng, kéo lấy hai chân thon quấn chặt quanh hông.

" Giai Kỳ bé cưng ! Thả lỏng để tôi vào nào ! " anh mềm giọng.

Vừa dứt lời, anh không đợi Giai Kỳ kịp chuẩn bị, đưa cái thứ to lớn, đang bành trướng vào thẳng hoa viên chật hẹp.

Giai Kỳ ưỡn người kêu thét lên một tiếng, cơn đau xé rách mau chóng đi qua, cả hai cùng thở một hơi đồng điệu, người đàn ông bắt đầu kéo thứ to lớn ra một khoảng cách, tiếp tục ấn vào nhấp hông.

Hai tay nhỏ đặt chắc lên bả vai rộng, khuôn miệng nhỏ của Giai Kỳ không ngừng há ra, phát ra những thanh âm đường mật. Đúng như những gì Cửu Thành Ưng hứa, lần này cô không thấy đau nữa, thay vào đó là một cảm giác sung sướng khó tả.

Người đàn ông kia càng nhấp hông càng kích thích từng tế bào trong người Giai Kỳ phóng thích, đồng tử trong đôi mắt giãn ra, trong vô thức, Giai Kỳ kéo người Cửu Thành Ưng xuống, ôm chặt lấy tâm lưng rộng lớn.

" Giai Kỳ của tôi ơi !

Em thích không ? " Cửu Thành Ưng hôn môi hờ hững bên tai Giai Kỳ, thỏ thẻ hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.