Cô gái nhỏ hướng mắt nhìn Cửu Thành Ưng, người đàn ông đó đang quỳ trước cô, dùng ánh mắt trông chờ không rời khỏi người cô, cổ họng của anh còn đàn nuốt khí, như sợ câu trả lời của sẽ là " Không ".
Giai Kỳ đảo cặp mắt long lanh sang chỗ phần mộ, tựa như đang hỏi ý người mẹ đã khuất, sau một hồi suy nghĩ, khuôn miệng nhỏ nhắn, tròn lên một tiếng " Yêu " to rõ.
Nói xong, hai má cô đỏ bừng, tim đập nhanh khiến cô phải e thẹn, không dám nhìn thẳng người đang ông đang dùng ánh mắt si tình quan sát cô. Trông cô bây giờ, thật sự rất giống bao cô gái bình thường khác khi thổ lộ tâm tư, cảm xúc trong tim cô dâng lên như ngọn sóng, dồn dập, gấp gáp, như thể chẳng muốn để vụt mất Cửu Thành Ưng.
Đây gọi là yêu sao ? Giai Kỳ tự hỏi.
Mà, Cửu Thành Ưng nghe chữ " yêu " từ chính miệng cô, cuộc đời anh như nở hoa, mừng rỡ còn hơn việc anh được thăng chức, vội vội vàng vàng nắm chặt tay Giai Kỳ, kéo cô lại gần, hôn cô ngay trước bia mộ.
Giai Kỳ không từ chối nụ hôn ấy, nhưng cô luôn dè chừng, sợ Cửu Thành Ưng lên cơn hưng phấn, nên nụ hôn của họ kết thúc rất nhanh, Giai Kỳ liền đẩy người anh ra, quở trách.
" Cửu Thành Ưng, đang ở trước mặt mẹ tôi đấy !
Hôn ít thôi ! "
" Không sao đâu ! Mẹ thấy chúng ta yêu thương nhau càng mừng đấy ! " Cửu Thành Ưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-tuong-hon-the-ngai-la-vat-thi-nghiem/2933157/chuong-52.html