Hai ngày sau, La Giác sáng sớm liền đến đón Mục Kỳ, để giấu diếm các tộc nhân đưa bọn họ ra khỏi U Đồ. Đoàn người của Mục Kỳ bên này cũng đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, ngay cả Minh nhi đều đã rời giường, được Mục Kỳ ôm vào trong ngực mơ hồ gật gà gật gù.
“Thánh tử đại nhân, thỉnh đi theo ta!” La Giác vẫn như trước một bộ khinh cuồng với đời, bất quá có lẽ vì đây là lần cuối cùng gặp mặt, đến nay cũng đạt thành nhận thức chung với Mục Kỳ, nên bọn họ cũng không còn ý tứ muốn đối chọi gay gắt.
“Ta đã không còn là thánh tử của các ngươi, La thần vệ gọi ta Mục Kỳ là được.” Mục Kỳ ôm Minh nhi đi theo sau La Giác, Bộ Hoài Viễn cùng Ảnh Cửu Ảnh Thập cùng những ảnh vệ khác thì đi áp chót.
La Giác cũng không có tỏ vẻ khách khí gì, lé mắt liếc Mục Kỳ một cái, liền lập tức sửa miệng, “U Đồ nằm ở cực nam, sau khi Mục Kỳ công tử ra khỏi U Đồ liền một đường hướng bắc, xuyên qua Việt Quốc cùng Khánh Quốc là đến được Chiêu Quốc.”
Mục Kỳ gật gật đầu, theo sát phía sau La Giác, cẩn thận che chở Minh nhi đang buồn ngủ trong lòng. Một đường vòng qua trạm gác cùng hồ Mê Chiểu, đợi đến khi hoàn toàn rời khỏi Mê Chiểu, y mới xoay người đem Minh nhi giao cho Bộ Hoài Viễn ôm. Theo sau lại từ trong lòng lấy ra một cái túi đưa cho La Giác, “U Đồ ấn ta đặt ở trong này, ngươi tự mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-tuong-gia-thuan-phuc-lao-cong-tuong-gia-tuan-phu/2513285/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.