Đến khi Mục Kỳ cùng Bộ Hoài Viễn trở về thụ ốc, Minh nhi còn chưa tỉnh lại, Ảnh Cửu vẫn ngốc ở trong phòng chăm nom, nhìn đến hai người trở về đối phương liền không tiếng động lui ra ngoài.
Mục Kỳ đi đến bên giường nhìn Minh nhi vẫn đang ngủ say, ánh mắt không tự giác đều trở nên nhu hòa, thân thủ sờ sờ trán của Minh nhi, một bên lại lẩm bẩm nói, “Minh nhi lớn lên thật giống ngươi.”
Bộ Hoài Viễn liếc mắt nhìn Minh nhi đang nằm ngủ đến chảy nước miếng trên giường, nhất thời cảm thấy khóe mắt của mình nhảy nhảy, a một tiếng, kéo Mục Kỳ qua ôm vào trong ngực, ôn nhu bảo: “Rõ ràng là giống ngươi mà, sỏa Tiểu Kỳ.” (sỏa=ngốc)
Mục Kỳ vừa định đẩy Bộ Hoài Viễn ra, ý bảo không cần đánh thức Minh nhi, lời nói còn chưa xuất khẩu, đột nhiên ngoài phòng liền truyền đến một loạt tiếng kêu ầm ĩ, “Thiếu chủ! Là Tiểu Nguyệt a! Thiếu chủ!”
Minh nhi trên giường bị thanh âm chói tai này làm cho trở mình, tay nhỏ bé vươn lên nhu nhu ánh mắt. Mắt thấy con sắp bị đánh thức, Mục Kỳ liền nhíu nhíu mày, giãy ra khỏi cái ôm của Bộ Hoài Viễn, đi tới cửa.
Ngoài cửa chính là Phó Nguyệt vừa mới nghe được tin Mục Kỳ bị bệnh nặng sắp qua đời. Do bị Ảnh Cửu Ảnh Thập ngăn đón ở ngoài cửa, hắn liền trực tiếp kêu lên. Thời điểm Mục Kỳ mở cửa, Phó Nguyệt mới ngừng thanh, bị Ảnh Cửu Ảnh Thập kèm ở hai bên, có chút chật vật đứng ở cửa. Khuôn mặt đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-tuong-gia-thuan-phuc-lao-cong-tuong-gia-tuan-phu/2513279/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.