Ở trên mặt tường được xây bằng bạch ngọc, cứ cách một đoạn đường thì sẽ có một viên dạ minh châu đặt trong giá cắm, làm cho cả nội điện của Hàn Hoa điện được chiếu rọi đến sáng ngời như ban ngày. Ở vị trí trung tâm của điện, có một chiếc quan tài băng đang nổi lơ lửng trong hàn đàm. Bên trong quan tài là một thân ảnh nam nhân đang chìm sâu vào giấc ngủ. Lúc này, hai mắt đang nhắm chặt của hắn tựa hồ hơi giật giật, lông mi khẽ run, ngay sau đó hai mắt của hắn chậm rãi mở ra.
Thật ra Bộ Hoài Viễn qlà bị đông lạnh đến tỉnh giấc, sau khi ở tại hàn đàm ngủ đầy sáu canh giờ hắn cuối cùng cũng bị lạnh đến choàng tỉnh. Cái loại cảm giác rét lạnh này so với mùa động lãnh lẽo nhất ở Thịnh Kinh trong dĩ vãng còn muốn khoa trương hơn mấy phần. Mỗi một tấc da thịt tựa hồ đều như đang ngâm trong nước lạnh như băng. Thậm chí một đại lượng hàn khí đã thông qua lỗ chân lông trên người chui vào trong cơ thể, chúng nó tựa hồ đã biến thành hàng trăm ngàn cây kim châm, không ngừng ghim thẳng vào trong nội tạng của hắn. Mà cổ nội tức âm hàn đã đọng lại trong cơ thể hơn hai mươi năm kia lại như một con ngựa hoang đã thoát cương, bắt đầu ở bên trong thân thể hắn điên cuồng len lỏi. Cảm giác âm lãnh cùng đau đớn mà nó mang đến đã làm cho Bộ Hoài Viễn nhịn không được nhíu mày. Bộ Hoài Viễn chưa bao giờ là người sợ đau, lực nhẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-tuong-gia-thuan-phuc-lao-cong-tuong-gia-tuan-phu/2513259/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.