Chương trước
Chương sau
Biển Đông Hải rộng mênh mông, từ xưa đến nay không có một quốc gia nào có thể hoàn toàn chinh phục hải vực này. Mà cho tới giờ nó vẫn tràn ngập thần bí như vậy.

Khi Liễu Phù Phong mang theo đám người của Bộ Hoài Viễn đến bờ biển, chỉ nhìn thấy một con thuyền hình thức rất bình thường, cùng với những chiếc thuyền thường dùng để ra khơi khác không có mấy khác biệt, chính là nhìn qua khéo léo hơn một ít. Liễu Phù Phong mang theo mọi người tới mép thuyền, trên thuyền liền có người hạ sàn tàu xuống. Sau khi hắn đi lên vài bước, lại quay đầu nhìn thoáng qua Bộ Hoài Viễn cùng ảnh vệ phía sau, mở miệng nói: “Con thuyền của ta chỉ có thể chở thêm năm người, ngươi chọn vài người cùng ta lên thuyền, cũng không tìm thêm còn thuyền khác. Ngoại nhân không thể lên đảo Vô Âm.”

Bộ Hoài Viễn còn ôm Mục Kỳ, nhìn nhìn Liễu Phù Phong, rồi quay người lại hướng về phía mọi người. Nhóm ảnh vệ đều trầm mặc, bọn họ đều là người nghe lệnh làm việc, cũng không can thiệp vào mệnh lệnh chủ nhân. Chỉ có một mình Lý Nhạc đang ôm bảo bảo mới sinh ra, mang theo chút lo lắng. Bộ Hoài Viễn chỉ thoáng suy tư một chút, liền nói thẳng vào vấn đề: “Ta cùng với Tiểu Kỳ và đứa nhỏ lên thuyền, Ảnh Cửu Ảnh Thập đi theo, những người còn lại thì mang theo Lý ngự y trở vào thành chờ đợi.”

“Ta muốn đi theo!” Lý Nhạc nghe vậy lập tức hô thành tiếng, “Ta là đại phu của các ngươi, tự nhiên phải đồng hành.” 

“Lý ngự y một đường vất vả, hành trình kế tiếp vẫn là để chúng ta tự đi thôi.” Bộ Hoài Viễn lắc lắc đầu, hắn mặc dù không để ý đến người ngoài, nhưng Lý Nhạc đã trợ giúp bọn họ quá nhiều. Mà chuyến đi này cũng không lường được là phúc hay họa, bọn họ không thể tiếp tục liên lụy Lý Nhạc.

“Nhưng là…” Lý Nhạc còn muốn nói thêm gì nữa, đã bị thanh âm lạnh lùng nhưng trong trẻo của Liễu Phù Phong đánh gãy, “Cứ yên tâm, trên Vô Âm đảo đều có lương y, nắm chắt thời gian đi!”

Bộ Hoài Viễn hướng Lý Nhạc cười cười, đây chính là nụ cười đầu tiên của hắn từ lúc gặp chuyện không may đến nay, nụ ôn hòa lại mang chút lạnh nhạt như thường ngày, “Lý ngự y yên tâm đi, tạm thời ngươi cứ chờ chúng ta trở lại.”

Nói xong hắn liền ôm Mục Kỳ đi theo Liễu Phù Phong lên thuyền, Ảnh Cửu Ảnh Mười cũng từ trên tay Lý Nhạc tiếp nhận bảo bảo rồi đi theo phía sau hắn. Còn lại những ảnh vệ khác đều đang trầm mặc bảo hộ quanh người Lý Nhạc.

“Các ngươi…cứ để cho bọn họ lên thuyền như vậy? Người nọ là thân phận gì cũng chưa biết rõ ràng đâu à!” Lý Nhạc lo lắng cho hai người bọn họ, muốn ngăn cản lại đánh không lại đám ảnh vệ bên người. Cuối cùng hắn chỉ có thể hướng bọn họ bất mãn hô to.

“Hầu gia đều có tính toán.” Ảnh vệ dẫn đầu mặt không chút thay đổi lạnh giọng hồi đáp Lý Nhạc. Bọn họ không cần phải nghi ngờ mệnh lệnh của chủ nhân, lúc huấn luyện bọn họ đã nhận được giáo huấn phải tuyệt đối phục tùng. Theo sau hắn lại hướng Lý Nhạc làm một tư thế thỉnh, “Lý ngự y theo chúng ta trở về thành thôi.”

“Ai!! Các ngươi…!” Lý Nhạc cực kì sinh khí, nhưng chiếc thuyền kia đã đi xa bờ, muốn đuổi theo cũng đuổi không kịp. Hơn nữa, Lý Nhạc căn bản không phải đối thủ của nhóm người này. Hắn cũng chỉ có thể dậm chân, bất đắc dĩ theo mọi người trở về thành.

****** 

Sau khi lên thuyền, Liễu Phù Phong liền an bài cho mấy người Bộ Hoài Viễn hai gian phòng, rồi dẫn người đi điều khiển thuyền ra khơi. Bộ Hoài Viễn phân phó Ảnh Cửu Ảnh Thập ôm đứa nhỏ đến một gian trên thuyền nghỉ ngơi, còn hắn thì tự ôm Mục Kỳ đến một phòng khác.

Đến trong phòng hắn lập tức cẩn thận đem Mục Kỳ đặt ở trên giường, rồi lắc lắc cánh tay đau nhức, đối với sức khỏe hiện tại của hắn mà nói, ôm Mục Kỳ đi hết nửa ngày thực là một gánh nặng không nhẹ.

Bất quá không có nhiều thời gian cho hắn nghỉ ngơi, tình huống của Mục Kỳ không tính là tốt, vẫn hôn mê bất tỉnh còn phát sốt cao. Mà hậu huyệt vốn đã cầm máu nay lại ẩn ẩn có chút dấu hiệu xuất huyết trở lại. Bộ Hoài Viễn vô cùng lo lắng trong lòng, chỉ có thể không ngừng giúp Mục Kỳ chà lau thân thể. Bảo bảo mới sinh ra hắn cũng không có tinh lực chiếu khán, chỉ có thể tạm thời giao cho Ảnh Cửu Ảnh Thập chăm sóc.

Kỳ thật hắn vốn muốn một mình rời bến, đem Mục Kỳ giao cho Lý Nhạc chiếu cố. Nhưng hắn biết Mục Kỳ đã thụ nội thương, Lý Nhạc có lẽ cũng không có cách nào chữa trị. Nhưng Liễu Phù Phong lại nói có cách cứu hắn, tất nhiên đối phương cũng có biện pháp cứu Mục Kỳ, bởi vậy hắn mới có thể mạo hiểm mang theo Mục Kỳ lên đảo. Hơn nữa, hắn cũng sợ…nếu lần này hắn không thể trở về, về sau hắn sẽ không còn cơ hội nhìn thấy Mục Kỳ.

Bộ Hoài Viễn cúi đầu mềm nhẹ lau đi mồ hôi trên người Mục Kỳ, ánh mắt bao hàm quyến luyến, phủ nhẹ lên bờ môi Mục Kỳ ấn xuống một nụ hôn: “Tiểu Kỳ, người một nhà chúng ta đều ở cùng một chỗ, có chuyện gì đều có thể cùng nhau vượt qua.”

Thanh âm của Bộ Hoài Viễn vừa ôn nhu lại khàn khàn, nhẹ nhàng mà vang lên bên tai Mục Kỳ, nhưng Mục Kỳ đang trong cơn mê mang nên không hề có chút phản ứng. Bộ Hoài Viễn cuối cùng vẫn nhịn không được bi thương trong mắt, khẩn trương nắm chặt tay Mục Kỳ áp lên trán của mình. Nếu thân thể hắn khôi phục thì Tiểu Kỳ đã không phải chịu nhiều khổ cực như thế rồi. Thậm chí hắn tình nguyện chưa từng nhận được phong thư kia.

Bỗng nhiên, tiếng đập cửa đốc đốc nhẹ nhàng vang lên. Bộ Hoài Viễn chậm rãi ngẩng đầu, trên mặt đã thu hồi nét bi thương, khôi phục tác phong ôn nhã. Hắn phải bình tỉnh lại, hiện tại cũng không phải là lúc để cho hắn mặc sức thả lòng cảm xúc.

Mà người tiến đến lúc này, chỉ sợ chính là chủ nhân của chiếc thuyền, người đã dẫn bọn hắn đến đây, Liễu Phù Phong.

“Mời vào.” Bộ Hoài Viễn đứng dậy sửa sang lại quần áo cho Mục Kỳ, lại đem chăn vén hảo, lúc này mới tự chỉnh trang cho mình rồi mở miệng nói.

Cửa bị đẩy ra, bên ngoài quả nhiên chính là Liễu Phù Phong, hắn đang bưng mâm thức ăn chậm rãi đi vào. Sau khi vào trong liền trở tay đóng cửa lại, đi đến trước bàn đem mâm thức ăn đặt lên, sau mới chuyển hướng sang hai người Bộ Hoài Viễn cùng Mục Kỳ.

“Ngươi nếu đói bụng, trước cứ ăn vài thứ này, chúng ta còn phải đi hai ngày mới có thể đến Vô Âm đảo. Trong khoảng thời gian này, các ngươi tận lực ở trên thuyền nghỉ ngơi đi!” Liễu Phù Phong đến gần, chỉ chỉ thức ăn trên bàn nói.

Bộ Hoài Viễn mỉm cười, gật gật đầu, ôn nhu đáp lời: “Đa tạ.” 

“Không cần khách khí.” Liễu Phù Phong nhìn Bộ Hoài Viễn liếc mắt một cái, chọn chọn mi, theo sau lại nhìn về phía Mục Kỳ đang nằm trên giường, bảo: “Y bị thương không nhẹ, nội thương của ngươi có thể đợi đến khi lên đảo rồi trị liệu sau. Bất quá ta tạm thời phải trị liệu ngoại thương cho y một phen mới được.”

Thanh âm của Liễu Phù Phong vừa ôn hòa vừa ấm áp, cũng không có quá nhiều cảm xúc phập phồng, lại như gió xuân mơn mởn, thấm vào ruột gan. Điểm này so ra vô cùng tương tự với Bộ Hoài Viễn, tính ra cả hai đều là người ôn nhu nhìn qua rất vô hại, nhưng tất cả chỉ là biểu hiện giả dối mà thôi.

“Làm phiền ngài.” Bộ Hoài Viễn không ngăn trở, nghe vậy liền mỉm cười đứng dậy tạ ơn, rồi lui sang một bên.

Liễu Phù Phong tiến lên vài bước, cúi đầu cẩn thận bắt mạch cho Mục Kỳ. Chỉ lát sau, hai tay hắn đều đồng thời xuất lực, tốc độ cực nhanh điểm lên vài cái đại huyệt quanh người Mục Kỳ. Tiếp theo không biết đối phương sử dụng công pháp gì, chỉ thấy hai tay ngưng khí, thập phần nhẹ nhàng vung chưởng lên ngực Mục Kỳ. Rất nhanh một tia khói liền tràn ra khỏi người Mục Kỳ, Liễu Phù Phong lại từ trong lòng lấy ra một viên dược giống như viên trong sơn động uy cho đối phương.

Toàn bộ quá trình, Liễu Phù Phong vẫn đưa lưng về phía Bộ Hoài Viễn, không chút đề phòng. Bộ Hoài Viễn cũng vẫn trầm mặc quan sát, không dám quấy rầy đối phương. Hai người trong lúc này tựa hồ như có một loại cảm giác ăn ý, thẳng đến cuối cùng từng bước hoàn thành việc chữa trị, Mục Kỳ nguyên bản vẫn không có phản ứng lại đột nhiên nhíu mày ho khan vài tiếng, cả người run rẩy liên hồi. Bộ Hoài Viễn lúc này mới lo lắng đi lên trước, nhẹ nhàng đè lại Mục Kỳ, cũng may Mục Kỳ rất nhanh lại rơi vào trong trạng thái ngủ say.

“Ngươi không cần lo lắng, tuy rằng lúc sinh con y đã tẫn lực lại bị thương nặng. Nhưng thân thể của y vốn khỏe mạnh, chỉ cần tĩnh dưỡng nhiều thêm một đoạn thời gian là không sao.” Liễu Phù Phong sau khi thu nội công lại liền cứ như vậy đứng sang một bên, khi nhìn đến thần sắc lo lắng của Bộ Hoài Viễn, hắn mới lên tiếng trấn an.

“Đa tạ.” Bộ Hoài Viễn ôn nhu nhìn Mục Kỳ, ngẩng đầu cười nhẹ đáp tạ.

“Không cần khách khí.” Liễu Phù Phong lắc lắc đầu, vẫn là một bộ lạnh nhạt thản nhiên.

“Nội thương bên trong của y…” 

“Các ngươi vốn thụ nội thương đặc thù, nếu sử dụng phương pháp giống nhau thì khó khôi phục. Bất quá việc này vẫn đợi trở về trên đảo rồi nói tiếp đi, đã nhiều ngày này các ngươi cũng mệt mỏi, trước nghỉ ngơi đi!” Liễu Phù Phong chậm rãi lên tiếng.

Bộ Hoài Viễn gật gật đầu, hắn biết đây quả thật không phải là thời gian thích hợp để nói chuyện, cũng đồng ý với những lời mà Liễu Phù Phong nói. Dù trong lòng còn nhiều điều thắc mắc, hắn cũng chỉ có thể đợi đến khi lên đảo mới tiếp tục thảo bỏ hoài nghi vậy.

“Ta không quấy rầy các ngươi nữa. Ta ở mặt đông, nếu có chuyện gì thì cứ kêu người của ngươi đến tìm ta.” Nói xong Liễu Phù Phong liền rời đi.

Đợi cho đối phương đi mất, Bộ Hoài Viễn mới ngồi trở lại bên người Mục Kỳ. Thật ra hắn vẫn còn chút phòng bị với Liễu Phù Phong, bất quá hiện tại chỉ có thể đi một bước xem một bước. Người kia xem ra cũng không phải cố ý đến hại bọn họ, huống chi hắn tổng cảm thấy bọn họ trong lúc đó giống như có một cảm giác thân thiết không hiểu được. Khẽ thở dài một hơi, Bộ Hoài Viễn phủ tay lên trán Mục Kỳ, chỉ hy vọng hết thảy bình an.

“Than thở cái gì vậy?”

Dưới tay đột nhiên truyền đến một thanh âm mỏng manh, Bộ Hoài Viễn ngẩn ra, kinh hỉ nhìn lại.Chỉ thấy Mục Kỳ đang mở to hai mắt, ánh mắt thanh minh nhìn hắn, tuy rằng phi thường suy yếu, nhưng bộ dáng lại thập phần thanh tỉnh.

“Ngươi chừng nào thì tỉnh?” Bộ Hoài Viễn ôn nhu nâng Mục Kỳ dậy, để cho đối phương dựa vào trong lòng mình, ôn nhu hỏi.

“Thời điểm người kia vào đây.” Mục Kỳ nhắm chặt mắt vô lực dựa vào người đối phương, lạnh lùng hỏi: “Hắn là ai vậy? Chúng ta ở đâu? Đứa nhỏ đâu?”

Bộ Hoài Viễn nhìn Mục Kỳ mặt không chút thay đổi lãnh đạm nói chuyện trong lòng, không khỏi thấp giọng cười khẽ. Tiểu Kỳ của hắn a, giống như sau khi khôi phục ký ức, lại trở nên không được tự nhiên.

“Hắn là người trên đảo Vô Âm, chúng ta đang trên thuyền đến đảo. Đứa nhỏ ở tại cách vách. Con tốt lắm, ngươi đừng lo lắng!” Bộ Hoài Viễn nâng tay vén lên vài sợi tóc dài trên trán Mục Kỳ ra sau, rồi thập phần ôn nhu cúi đầu ở bên tai Mục Kỳ thủ thỉ.

Mục Kỳ sắc mặt bất biến, mặc dù vẫn là bộ dạng vô biểu tình, nhưng mà thân mình của y rõ ràng đã cương cứng một chút, bên tai thậm chí hơi hơi có chút phiếm hồng. Y xoay mình, tránh được cái hôn của Bộ Hoài Viễn, mới cau mày hỏi: “Đến tột cùng sao lại thế này?”

Bộ Hoài Viễn vốn định để cho Mục Kỳ nghỉ ngơi trước, đợi thân thể tốt lên chút mới nói sau. Nhưng thấy ánh mắt quật cường đang nhìn đăm đăm vào mình của Mục Kỳ, hắn đành phải bất đắc dĩ thở dài một hơi, thấp giọng kể lại: “Sau khi ngươi một mình rời đi, ta mới cùng ảnh vệ hội hợp. Lúc tìm không thấy tung tích của người, vừa lúc gặp được hắn, là hắn giúp bọn ta tìm được ngươi.” Làm như nhớ đến một màng thảm trạng trong sơn động lúc ấy, nói đến chổ này Bộ Hoài Viễn ngừng lại một chút, đem người trong lòng ôm chặt hơn, cúi đầu khẽ mổ mổ lên trán của đối phương, “Về sau chớ một mình làm tàng như vậy.”

Sắc mặt nguyên bản lạnh lùng của Mục Kỳ rốt cục đã có chút khẽ nhúc nhích. Trên mặt y ửng đỏ, lại quay đầu tránh đi ánh mắt đầy thâm tình của Bộ Hoài Viễn, ho nhẹ một tiếng, mới thấp giọng đáp: “Ta biết.”

“Ừ.” Bộ Hoài Viễn cười khẽ, thuận thuận mái tóc có chút rối loạn của Mục Kỳ trên giường, rồi nói tiếp: “Sau đó hắn nói có biện pháp cứu chúng ta, bảo cho chúng ta theo hắn lên đảo, ta liền mang ngươi lên thuyền.”

“Người này đột nhiên nhảy ra như vậy, thân phận có thể tin được không?” Mục Kỳ có chút lo lắng ngẩng đầu hỏi.

“Ký lai chi tắc an chi, hắn nếu muốn hại chúng ta đã sớm động thủ. Vả lai chắc ngươi chưa biết, bộ dạng của hắn cùng với nương có chút tương tự.”

(Ký lai chi tắc an chi~ Câu này quen quá ha, ai co bộ bộ kinh tâm chắc cũng nghe qua rồi. Câu này tương tự câu thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng á, í nói mọi chuyện đã đến nước này cứ bình tâm tiếp nhận là được..)

“Hả?” Mục Kỳ nghe được đến đây không khỏi có chút kinh ngạc. Đột nhiên giống như nhớ tới cái gì, y mạnh mẽ ngồi dậy, lại vì tác động đến miệng vết thương mà lập tức thét lớn một tiếng mềm nhũn cả người.

“Lộn xộn cái gì! Không muốn sống nữa sao!?” Bộ Hoài Viễn không nghĩ tới Mục Kỳ lại không an phận như vậy, trong lòng căng thẳng vội vàng đỡ lấy thân mình yếu đuối của Mục Kỳ, ngữ khí lo lắng quát lớn.

“Ngô, không có việc gì…” Mục Kỳ cảm thấy hậu huyệt co rút đau đớn một trận, y cũng biết đây chắc là miệng vết thương để lại lúc sinh con. Nhớ đến cảm giác đau đớn lúc ấy, mắt y không khỏi trắng thêm vài phần. Bất quá nhìn đến khuôn mặt lo lắng của Bộ Hoài Viễn, Mục Kỳ vẫn cố hòa hoãn cơn đau đớn lên tiếng trấn an, theo sau mới nghiêm mặt chậm rãi nói: “Ta là vừa mới nhớ tới một chuyện muốn nói với ngươi, nhất thời kích động đã quên mất tình huống hiện tại. Không có việc gì, ngươi đừng lo lắng!”

“Ta biết ngươi đã khôi phục ký ức, có chuyện gì cũng không vội nói, đừng cứ không để ý chính mình như vậy.” Bộ Hoài Viễn vẫn cau mày, bất quá ngữ khí đã ôn hòa lên rất nhiều. Hắn đối Mục Kỳ luôn luôn ôn nhu, cho dù mấy năm trước có lãnh đạm đối phương, hắn cũng chưa bao giờ lớn tiếng hung hăng với y. Đơn giản là vì quá lo lắng cho nên mới có thể đại loạn trong lòng như vậy.

“Ngươi đã biết?” Mục Kỳ có chút khẩn trương hỏi, y còn không nghĩ ra phải nói với Bộ Hoài Viễn như thế nào về việc mình đã khôi phục ký ức. Bởi vì y còn chưa biết phải đối mặt với chuyện này như thế nào. 

Thời điểm mất trí nhớ, y có thể liều lĩnh tùy hứng đùa giỡn, cũng đương nhiên hưởng thụ sự sủng nịch của Bộ Hoài Viễn. Mà lúc ở tại rừng cây khi đó, bởi vì tình huống khẩn cấp, y cũng không kịp suy nghĩ nhiều, chỉ lo cứu Bộ Hoài Viễn. Nhưng lúc này tỉnh táo lại, y đã có chút không biết làm sao. Y chung quy vẫn là Mục Kỳ, là một Mục Kỳ với ký ức của hơn hai mươi năm qua, chứ không phải là cái người đơn thuần chỉ vì bản thân cùng Bộ Hoài Viễn, một Mục Kỳ không quan tâm bất kì thứ gì tùy ý tự tại. Y thực lo lắng quan hệ của bọn họ hiện tại có thể hay không sẽ lại biến hóa một lần nữa…

“Nghĩ cái gì nữa hả? Vừa mới không phải nói có việc muốn nói với ta sao?” Bộ Hoài Viễn nhẹ nhàng điểm nhẹ cái trán của Mục Kỳ, ôn nhu hỏi, “Ngươi vừa tỉnh là ta đã biết rồi, khuôn mặt cứ thích lãnh nghiêm như vậy. Còn không phải nhớ tới thói quen trước kia sao, ha ha, có chuyện gì muốn nói?”

Mục Kỳ lấy lại tinh thần, cúi đầu vứt bỏ tạp niệm sang một bên, tạm thời không suy nghĩ đến vấn đề này nữa, mà thấp giọng bảo: “Ân, ta đột nhiên nhớ đến có việc không có nói cho ngươi. Năm đó thời điểm sư phụ rời đi có nói là đi tìm phương pháp cứu ngươi, nhưng có thành công hay không còn chưa biết. Bởi vậy mới dặn ta trước gạt ngươi, để tránh ngươi lại không vui một hồi. Nhưng sau đó, sư phụ vừa đi liền nhiều năm vẫn chưa từng trở về… Ta không biết tình huống lại càng không dám báo cho ngươi biết tình hình thực tế, chỉ có thể âm thầm điều tra tình huống của sự phụ, thực xin lỗi…”

Bộ Hoài Viễn đau lòng sờ sờ đầu Mục Kỳ, chỉ ngắn ngủn mấy câu nói. Hắn đã nghe ra trong lòng Mục Kỳ nhiều năm qua chắc hẳn đã phải thừa nhận rất nhiều áp lực. Lúc trước, Mục Kỳ nhất định là sợ hắn biết mẫu thân là vì mình mà không rõ tung tích dẫn đến không chịu nổi, nên mới luôn một mình lén gạt hắn, chỉ làm cho hắn vẫn nghĩ là mẫu thân ra ngoài có việc. Mà chính y lại một lòng mang áy náy cùng lo lắng qua gần mười năm, cố tình trong mười năm kia hắn lại đối xử lãnh đạm với y… Hắn thật sự là một tên hỗn đản.

“Không cần nói xin lỗi, là ta không đúng, làm cho ngươi vẫn luôn một mình lo lắng như vậy.” Bộ Hoài Viễn nâng tay che miệng Mục Kỳ, cúi người khẽ hôn lên một cái, rồi sau đó lại híp mắt cười nhìn Mục Kỳ, “Ngươi vừa khôi phục ký ức sao lại quên mất xưng hô rồi, sớm nên sửa miệng đi.”

Mục Kỳ đỏ mặt tưng bừng. Khi mất trí nhớ, y không nhớ rõ mẫu thân của Bộ Hoài Viễn từng là sư phụ của mình. Bởi vậy thời điểm Bộ Hoài Viễn nói chuyện với y, y tự nhiên sẽ theo Bộ Hoài Viễn kêu là nương. Nhưng lúc này đã khôi phục ký ức, nhất thời chưa phản ứng kịp, nên y vẫn dùng cách gọi trước kia, cũng đã quên sửa miệng.

“Đợi lên đảo liền có thể nhìn thấy nương, một ngày nay đã trải qua rất nhiều việc. Trước nghỉ ngơi đi, hết thảy đợi tỉnh dậy rồi nói tiếp.” Bộ Hoài Viễn nhìn khuôn mặt ửng đỏ của Mục Kỳ cười khẽ, cũng không có tiếp túc ép buộc đối phương nữa. Hiện tại hai người bọn họ đều thân mình mang bệnh, vẫn là đợi đến khi dưỡng tốt thân thể lên rồi hẳn nói sau.

“Ân.” Mục Kỳ khẽ lên tiếng, hướng một bên xê dịch, để cho Bộ Hoài Viễn cũng lên giường nằm với mình. 

Bộ Hoài Viễn ôm Mục Kỳ rất nhanh liền ngủ mất. Mà Mục Kỳ dù làm thế nào cũng không ngủ được, cứ như vậy lẳng lặng vụng trộm nhìn Bộ Hoài Viễn. Trong lòng y có chút rối loạn, lại không biết làm sao để mở miệng nói cho Bộ Hoài Viễn nghe. Về việc y mất trí nhớ cùng khôi phục ký ức, Bộ Hoài Viễn giống như tiếp nhận rất nhanh, nhưng chung quy trong lòng y cứ như bị một cây gai chận ngang, ngạnh đến khó chịu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.