Mục Kỳ chính thức được nghỉ ngơi một thời gian dài, nhưng Bộ Hoài Viễn lại không được như vậy. Sự vụ của ám vệ doanh cùng cấm quân rất nhiều, nay hắn lại phải tự mình xử lý, bởi vậy mỗi ngày Bộ Hoài Viễn cũng sẽ rút ra một khoảng thời gian đến thư phòng. Lúc mới bắt đầu, Mục Kỳ còn có chút lo lắng, nên sẽ đi cùng hắn vào thư phòng. Thời điểm Bộ Hoài Viễn xử lý sự tình y sẽ nằm ở một bên đọc sách. Bất quá chỉ sau mấy ngày thấy Bộ Hoài Viễn thành thạo điêu luyện không có vấn đề gì, nên y cũng không bồi ở một bên nữa, mà tự mình tìm việc khác để làm.
Nói đến Thịnh Kinh, Mục Kỳ thật đúng là không có chuyện gì làm, lúc vừa thanh tỉnh y vốn dưỡng thương ở một thôn làng nhỏ. Sau lại vì tìm kiếm ký ức cùng tránh né những tên cừu nhân chưa biết từ đâu tới, y lại phải trốn trốn tránh tránh hỏi thăm tin tức. Mấy ngày trước lại vì chuyện Bộ Hoài Viễn sinh bệnh ép buộc mấy ngày, lúc này khi hết thảy đều đã yên ổn, ngược lại y còn rãnh rỗi đến phát hoảng.
Nếu nói Mục Kỳ hiện tại muốn làm cái gì, đại khái cũng chính là có thể sớm khôi phục ký ức. Tuy rằng Bộ Hoài Viễn vẫn luôn nói không cần gấp, thậm chí có chút khuyên y không cần suy nghĩ đến chuyện trước kia, nhưng trong lòng y vẫn luôn cảm thấy có thứ gì đó rất quan trọng mà y lại quên mật. Y không chỉ bởi vì việc không nhớ rõ sự tình trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-tuong-gia-thuan-phuc-lao-cong-tuong-gia-tuan-phu/2513215/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.