Ngày hôm sau, Mục Kỳ tỉnh dậy rất sớm. Sau khi đứng lên rửa mặt chải đầu một phen lại ăn thêm điểm tâm, lắc lư chung quanh phòng của bọn họ thêm mấy vòng, Bộ Hoài Viễn lúc này mới chậm rãi thức dậy.
Bầu không khí lúc bấy giờ vô cùng bình lặngă, dương quang ấm áp thập phần nhu hòa xuyên thấu qua khung cửa sổ soi rọi mọi ngỏ ngách trong căn phòng. Mục Kỳ hiện tại đang mặc một bộ trường sam rộng thùng thình nằm ở trên ghế, từ phần eo trở xuống được vắt ngang một chiếc chăn mỏng. Một tay tùy ý lật mở trang sách trong tay, một tay còn lại của y thỉnh thoảng sẽ vươn sang chiếc đĩa đặt trên ghế đẩu bên cạnh, bốc lấy vài miếng điểm tâm cho vào miệng, ăn đến thích ý vô cùng.
Khi Bộ Hoài Viễn vừa mở hai mắt ra liền nhìn thấy một màn như thế, chỉ trong chốc lát toàn bộ đáy mắt đều là ý cười ôn nhu: hắn vẫn còn sống, mà Mục Kỳ đang ở ngay trước mặt hắn. Bộ Hoài Viễn mỉm cười chống thân mình ngồi dậy, bởi vì cơ thể còn mang bệnh, nên sắc mặt của hắn còn hơi tái nhợt, bất quá tinh thần trái lại đã tốt lên rất nhiều.
“Ngươi tỉnh rồi?” Mục Kỳ nghe được tiếng vang liền mở miệng hỏi. Nhanh chóng buông sách xuống bàn, y vươn tay hốt một đống điểm tâm nhét vào miệng, vỗ vỗ tay thêm mấy cái, Mục Kỳ liền đỡ lấy eo đứng lên, đi trở về bên giường.
“Ân.” Bộ Hoài Viễn cười gật đầu một cái, vươn tay nhẹ nhàng bắt lấy Mục Kỳ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-tuong-gia-thuan-phuc-lao-cong-tuong-gia-tuan-phu/2513210/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.