Trong nháy mắt, Mục Kỳ đã ngây người tại thôn nhỏ này được mười ngày. Ngoại thương cơ bản đã muốn khép miệng, cộng với sự điều dưỡng không biết thuộc tiêu chuẩn gì của đại phu trong thôn, thai nhi trong bụng y cũng đã khỏe mạnh trở lại. Bởi vậy, Mục Kỳ liền nổi lên ý định muốn rời khỏi thôn trang. 
Hơn nữa trong khoảng thời gian này, y còn phát hiện chính mình có võ công, bề ngoài giống như còn không hề yếu nhược. Mà đối với lai lịch chính mình, y lại càng hoài nghi hơn, cũng càng ngày càng muốn biết rõ chân tướng mọi chuyện. 
“Ngươi thật sự phải đi hả? Nhưng đại phu nói thân thể của ngươi còn không có khôi phục hoàn toàn đâu, nếu không thì nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa đi!?” Lăng Tiểu Nhu cầm chén thuốc trong tay đưa cho Mục Kỳ, có chút lo lắng khuyên giải. 
Mục Kỳ nghiêm túc uống xong chén dược, rồi buông bát chọn mi cười cười, một bên lại nói thêm: “Thương thế của ta đã không sai biệt lắm, tái ngốc ở chổ này, ngươi cũng không có tiền dưỡng ta đi!?”  
Mặt mày Lăng Tiểu Nhu không nhịn được đỏ lên, trong nhà nàng quả thực không còn bao nhiêu bạc. Mấy ngày nay vì cứu Mục Kỳ, chỉ là tiền thuốc men thôi cũng đủ cho hai tháng sinh hoạt của nàng, nếu không phải nguyên bản trong y phục của Mục Kỳ còn có chút bạc vụn, thật sự là chết đói mất! Nghĩ nghĩ, Lăng Tiểu Nhu lại vội vàng lôi ra quần áo của Mục Kỳ mặc trên người lúc nàng cứu được y, rồi đưa đến trước mặt đối phương, “Những 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-tuong-gia-thuan-phuc-lao-cong-tuong-gia-tuan-phu/112384/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.