Ngày hai mươi mốt, mùa đông dài đằng đẵng chẳng mấy chốc sẽ qua đi, còn ba ngày nữa là đến giao thừa, ngày mà nhà nhà tụ họp. Hoài Tống nằm ở phía Nam, khí hậu lạnh và ẩm ướt, năm nay mùa đông kéo dài hiếm thấy. Tuyết rơi nhiều là điềm báo năm sau được mùa, dân chúng đều phấn khởi bàn tán.
Tuyết đã ngừng rơi nhưng tuyết trên đường vẫn còn đọng lại. Sắp giữa trưa, mặt trời gần lên đến đỉnh mà mặt đường vẫn ướt nhẹp, đi trên đường trời này rất không tiện nhưng dù vậy người đi chợ vẫn rất đông.
Tống Trường Tuyết dẫn tướng công nhà nàng ra phố mua đồ.
Tay áo bị nàng gắng sức kéo đi, Trữ Khác đứng sau nhìn nàng cò kè mặc cả với chủ quán bột mỳ, dáng vẻ kia khác xa với dáng vẻ ngày thường làm nũng với mình nhưng bóng lưng thì đúng là vậy…
“Bà chủ, nhìn ta thấp kém thế này mà bà nỡ lòng nào lấy ta ba mươi tám đồng sao?”
Khoan đã, ba mươi tám đồng có liên quan gì đến địa vị cao hay thấp của ngươi à?
Bà chủ sầm mặt gói bột mì vào cái bao nhỏ, vứt vào lòng nàng, rồi thu ba mươi bảy đồng. Thấy ta tốt bụng chưa, kính già yêu trẻ là truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa ta.
Tống Trường Tuyết vui vẻ ôm bột mỳ, tiếp tục lôi kéo Trữ Khác đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Có vỏ sủi cảo rồi, nhân bánh cũng có luôn! Giao thừa năm nay thiếp sẽ cho chàng được nếm món sủi cảo ngon nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-tuong-dai-nhan-so-ngay-nguoi/2382414/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.