“Ta ta quen ngươi sao?” Tống Trường Tuyết ngạc nhiên, lùi hai bước về phía sau.
Người lạ bĩnh tĩnh mỉm cười: “Ngươi tên gì?”
Tống Trường Tuyết suy tư một lúc, nếu như bị Trữ Khác lôi về, quả thật rất phiền toái. Để an toàn, giờ không phải là lúc thích hợp tiết lộ tên thật.
Vậy nên nàng lau khóe mắt ngấn lệ, nghiêm túc nói: “Ta là Tống Bánh Bao!”
Người lạ chớp chớp mắt ngạc nhiên, dừng một lúc: “Ái chà? Thật khéo, ta gọi Mộ Dung Cà Rốt.”
Tống Trường Tuyết ngây người.
“Ngươi xem, giờ không phải chúng ta đã quen biết sao?” Thiếu niên cười như gió xuân phơi phới, có ý tính kế với mỹ nhân, “Nhà ngươi ở trong này hả, cho ta trú nhờ được không?”
Tống Trường Tuyết não nhỏ không tiếp thu hết, chỉ đề phòng nhìn hắn: “Ngươi trốn ở đây làm gì?”
Thiếu niên nhìn nàng một lát, nghĩ khuyên bảo cũng không phải cách… Hắn lấy tinh thần một tí, bỗng nhiên nhăn mày, ôm ngực, nhanh như chớp gục xuống chân nàng.
Á!
Tống Trường Tuyết giật mình, nhìn thiếu niên bất tỉnh nhân sự ngã bên chân, tim đập thình thịch. Sao giờ sao giờ hắn chết rồi! Liệu có người tưởng nàng giết hắn?!
Tống Trường Tuyết kinh hồn bạt vía ngồi xổm xuống, ngón tay đưa đến bên mũi hắn.
Hít thở đều, có vẻ ngủ rất say.
Lúc này Tống Trường Tuyết mới thở phào. Lại nhìn đến mảng máu lớn trên ngực hắn, đầu gối cũng thoáng vết máu, nàng nghiêm túc ngồi xổm suy xét. Người này giống như đang chạy trối chết, nếu mình cứ vậy bỏ đi, bị kẻ thù hắn tìm thấy có chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-tuong-dai-nhan-so-ngay-nguoi/1040/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.