Khi tỉnh lại đã là ban ngày. Tống Trường Tuyết vô thức sờ y phục bên cạnh nhưng lại đụng phải một đống rơm rạ khô héo. Làm một màn cá chép lộn nhào, nàng nhanh chóng nhìn về bốn phía.
Rất rõ ràng, đây là nhà lao.
Không đợi nàng suy xét nguyên do, tầm mắt đã bị thiếu nữ trước mặt thu hút.
Toàn thân sáng chói, sợi tua từ khăn quàng vai rủ xuống, váy đầy bách hoa. Trên làn váy thêu chỉ vàng hoa văn mây tía khổng tước. Dưới chân váy lộ ra một khoảng giày thêu đỏ khéo léo. Mặc dù tuổi hai người xấp xỉ, nhưng nhìn qua đã thấy đối phương trưởng thành không ít.
Ngược lại bản thân, hôn phục hôm qua còn chưa thay. Chẳng những nhuộm màu không đều mà nhìn còn rất tầm thường. Giống như giẻ lau rách nát quấn tạm bợ trên người.
Tống Trường Tuyết rất sầu não. Cũng là người, cũng là tân nương, cũng là phạm nhân, nhưng rõ ràng người ta so với mình hơn một bậc.
Hiện giờ cả đầu nàng đều đang đắm chìm trong số mệnh bi thương của bản thân – thân tiểu thư phận nha hoàn. Hoàn toàn không để ý vì sao trong một phòng giam lại có hai tân nương tử.
Lương Chiếu Đường dường như nhận ra người đối diện đã tỉnh lại. Vừa mở mắt nhìn sang đã thấy nàng cau mày tức giận. Không khỏi có hơi buồn cười mới mở lời: “Đêm qua thấy bọn họ khiêng ngươi đến đây. Ngươi là ai? Tại sao lại vào đây?”
Tống Trường Tuyết thấy ở chung với nàng cũng không tệ. Vậy nên cẩn thận dịch đến bên người nàng, nhưng lại không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-tuong-dai-nhan-so-ngay-nguoi/1026/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.