Chạng vạng tối, trong căn phòng mờ ảo bị bỏ hoang, hai đội lẫn lộn với tiếng súng, với những tiếng kêu thảm thiết, cả tòa nhà đang chìm tỏng bầu không khí căng thẳng, giống như một tầng áp lực đang bao trùm lên bọn họ.
Trận chiến kết thúc.
Có người đi thu thập tàn cục, Hoàn Thừa ngồi bên cạnh đỡ cái trán cảm thấy có chút khó chịu.
Những ngày như vậy sắp kết thúc……
Sau khi đàm em dọn chiến trường xong, chuẩn bị báo cáo tình huống thì nhìn thấy trên quần áo của Hoàn Thừa có vệt máu lớn, không giống máu bị bắn lên mà càng như thấm ra từ bên trong: “Boss, ngài bị thương rồi! Đi băng bó trước đi thôi?”
“……” Hoàn Thừa mất máu quá nhiều, mắt trợn trắng mà ngất xỉu.
Lúc Hoàn Thừa tỉnh thì thời gian không còn sớm, vội vàng chạy về nhà, Hy Tinh còn chưa ngủ, y ngồi một mình trên bàn cơm, còn cầm một cái muỗng mà phát ngốc. Y thấy Hoàn Thừa về rồi, vội chạy tới giúp hắn cởi áo khoác ra.
Nhưng không hiểu sao lần này hắn có chút phản kháng, Hy Tinh dùng lực một chút, Hoàn Thừa giữ không nổi, băng gạc trắng bên trong liền lộ ra.
“Anh bị thương!”
“Hy Tinh, lần này…… Tôi muốn tiễn em đi một lúc.” Hoàn Thừa che miệng vết thương lại, bị lôi kéo đến “Ouch ——” một tiếng, “Em quá yếu, khi gặp chuyện gì thì không tự bảo vệ được, tôi không thể em mọi lúc được.”
“Cho nên anh muốn tặng em cho người khác đúng không?” đôi mắt bé ngoan của Hy Tinh chảy ra hai hàng nước mắt.
“Không phải tặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-tinh/197867/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.