Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 1674

Nhưng mà không được báo thù như thế, chắc chắn là ba không thích, danh dự của Thiên Thịnh và cô cũng sẽ bị tổn hại. Cho nên, cô chỉ có thể dựa vào pháp luật để báo thù.

“Được, tôi chờ, tôi cũng muốn xem xem cô có thể tìm thấy chứng cứ không.” Bạch Viện căn bản không thèm quan tâm Bạch Dương nói gì, cô ta khinh thường nở nụ cười với Bạch Dương.

Bạch Dương khẽ hé mở đôi môi đỏ, thản nhiên nói: “Cô sẽ thấy thôi, đương nhiên trước lúc đó cô nên hoàn thành nghĩa vụ với ba, nhất định phải kết thúc chuyện này cho tôi. Tiếp tục đè đầu cô ta xuống, dập đầu cho tôi, đến khi nào cô ta ngất đi mới thôi.”

“Vâng chủ tịch.” Hai bảo vệ đồng loạt đáp lời.

Đôi mắt Bạch Viện mở to, không thể tin mà nhìn Bạch Dương, hiển nhiên không ngờ Bạch Dương lại biến thái như vậy, lại muốn dập đầu đến khi cô ta ngất đi.

“Bạch Dương, cái con điên này.” Bạch Viện †rợn mắt quát to.

Bạch Dương xoay người không thèm nhìn cô ta một cái nào, nhấc chân đi về phía Phó Kình Hiên.

Vừa mới nhấc chân, Bạch Dương liền nghe thấy sau lưng vang lên tiếng dập đầu.

Âm thanh đó vô cùng thanh thúy, có thể thấy được hai bảo vệ ra tay rất tàn nhẫn, không hề nương tình.

Hơn nữa, tiếng kêu thảm thiết của Bạch Viện vô cùng mãnh liệt, có thể đoán được Bạch Viện đau đến cỡ nào.

Nhưng mà trong lòng Bạch Dương, như thế vẫn chưa đủ, vẫn còn thiếu rất nhiều.

Không có bất cứ nỗi đau gì có thể so sánh được loại cảm giác đau đớn khi ba nhảy xuống lầu, nằm dưới mặt đất lạnh lẽo.

Cho nên, chút đau đớn đó của Bạch Viện chỉ là món khai vị mà thôi, sau này cô sẽ khiến Bạch Viện càng đau hơn.

“Xử lý xong rồi?” Phó Kình Hiên nhìn thoáng qua Bạch Viện vẫn còn đang dập đầu ở bên kia, lại hỏi người đang đi đến.

Cô gật đầu ừ một tiếng: “Xong rồi.”

“Trời sắp tối rồi, chúng ta về nhà trước đi.”

Nói xong, Phó Kình Hiên chìa ô ra phía trước.

Bạch Dương biết là anh muốn cô đi cùng ô với anh, cô cười nói: “Được.”

Sau đó, cô vẫy vẫy tay ra hiệu cho thư ký Đồng che ô ra phía trước một chút để cô đi dễ hơn.

Thư ký Đồng nghe lời làm theo.

Sau đó, Bạch Dương liền đứng dưới ô của Phó Kình Hiên.

Vừa mới bước qua, một tên bảo vệ liền đi tới: “Chủ tịch, cô ta ngất rồi.”

“Nhanh như vậy à?” Bạch Dương nhíu mày nhìn thoáng qua Bạch Viện đang nằm dưới đất ở bên kia, một tên bảo vệ khác đang đứng bên cạnh cô ta, vẻ mặt hoang mang không biết phải làm gì.

“Là ngất thật hay giả vờ?” Bạch Dương thu hồi tầm mắt, hỏi bảo vệ trước mặt.

Bảo vệ nghiêm túc trả lời: “Là thật, chúng tôi đã kiểm tra rồi, cô ta đã hoàn toàn mất đi ý thức.”

Dù sao cứ bị dập đầu, đầu ai mà chịu cho nổi.

Cũng không phải là kim loại.

Cho dù là kim loại thì cũng sẽ bị đập đến lõm vào, huống hồ chỉ là đầu người.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.